Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 56-2



Những ngày tiếp theo, quản sự được an bài trách nhiệm truyền bá cho Sở Diễn những điều tốt đẹp đáng tự hào của Liên Bang, đầu tiên là đất đai rộng lớn trù phú, phong cảnh tú lệ, phố ẩm thực mọc lên như nấm, nơi chốn đều là một mảnh phồn hoa, Sở Diễn chống mặt nghe, càng nghe càng cảm thấy ông ta có tư chất đi bán hàng đa cấp.

Công tác tư tưởng bên này vẫn luôn tiến hành, bên kia Quân Bất Thần cũng quyết định dựa theo ý Sở Diễn, để y gặp người Đế quốc một lần.

Sau khi Liên Bang đồng ý yêu cầu gặp mặt của Đế quốc, cư dân mạng hai nước cũng mong chờ theo.

Dù sao bọn họ cũng muốn nhìn một chút, giữa hai vị Hoàng tử thật giả có thể có điều gì để nói.

Nghe nói Chương Tuyển là chú trên danh nghĩa của y, mà Đoạn Trạch Vân cũng cố chấp không chịu phá huỷ hôn ước với y.

Trong đó rốt cuộc có mấy phần thiệt tình, gặp mặt một lần là biết.

Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc gặp mặt này trở thành sự kiện được cư dân mạng quan tâm nhất, vô số cặp mắt đổ dồn vào cuộc gặp mặt 3 giờ chiều hôm sau, hơn nữa sôi nổi suy đoán nó sẽ diễn ra như thế nào.

***

Đêm trước cuộc gặp mặt, tâm tình Sở Diễn vẫn luôn cực kỳ thấp thỏm.

Dù sao y và đám Lăng Phong cũng đã nhiều ngày không gặp, đột nhiên gặp mặt cũng không biết nên nói cái gì.

Vì phòng ngừa người Đế quốc làm chuyện xấu nên cuộc gặp mặt này không phải gặp mặt trực tiếp mà là thông qua màn hình thực tế ảo, tình huống giữa hai bên sẽ được phản hồi qua màn hình, giống như call video, có thể thấy được nhưng không thể chạm vào.

Để khiến vết thương trong video trở nên chân thật hơn, quản sự chỉ có thể một lần nữa vẽ những vết thương lên da Sở Diễn.

Sở Diễn hỏi qua Quân Bất Thần xem có cần dùng bản thảo gì đó hay không.

Quân Bất Thần nói y chỉ cần nói những lời mình muốn nói là được.

Tuy rằng Sở Diễn có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.

Thời gian trôi nhanh, người bên Đế quốc cũng cảm thấy xao động bất an.

Mãi đến khi màn hình thực tế ảo chậm rãi sáng lên, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt trong căn phòng rộng lớn.

Sau một hồi mơ hồ, Sở Diễn sắc mặt bình tĩnh dần dần rõ ràng trước mắt mỗi người.

Cho tới nay, người sống trong đủ luồng dư luận khác nhau bây giờ lại dùng phương thức này xuất hiện trước mặt dân chúng.

Dù sao người y cẩn thận vào vai cũng là một vạn người ghét, những gì truyền thông nói về y phần lớn đều là mặt trái và công kích, cho rằng y là Hoàng tử không xứng đáng nhất từ trước tới này của Đế quốc, nếu tương lai y thật sự kế vị thì chẳng khác nào Đế quốc đã bước một chân vào nấm mồ.

Nhưng trên thực tế, Sở Diễn một lòng chỉ muốn về hưu chưa từng có ý nghĩ muốn làm quân vương Đế quốc.

Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, trong video Sở Diễn không ăn mặc khoa trương như đã từng, y chỉ mặc quần áo ở nhà vô cùng đơn giản, từ khuôn mặt y cũng không nhìn ra chút ương ngạnh nào, thậm chí ngược lại còn có chút đạm nhiên, có chút ôn nhu, trừ cái này ra, còn có một dung mạo khiến người vừa gặp liền khó quên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1675: C1675: Tuyệt sát thái tuế 1

Sau đó, có một ít cư dân mạng mắt tinh phát hiện ra vết thương trên người y.

Những vết thương đó đã được xử lý nên có chút nhạt đi, đó cũng là đương nhiên, dù sao dựa theo điều kiện y tế hiện nay, chỉ cần chịu chi tiền chữa trị thì vết thương gì cũng đều có thể lập tức lành lại.

…….

Xa cách nhiều ngày, đám người Lăng Phong cuối cùng cũng có thể gặp lại người này.

Tích lũy tháng ngày, tưởng niệm thật sâu.

Lời muốn nói có quá nhiều.

Nhưng nhất thời lại không biết nên nói từ đâu.

Mọi người đều cho rằng cuộc đối thoại này sẽ do ba vị trụ cột của Đế quốc mở ra, nhưng không nghĩ tới người dẫn dắt câu chuyện lại là Sở Diễn.

Y mỉm cười nhìn chăm chú vào Lăng Phong, trong mắt không có chút địch ý nào, cũng không có ghen ghét xấu xí, càng không có cầu xin đau thương.

Lời thăm hỏi của y rất đơn giản: “Chúc mừng cậu nha, Lăng Phong.”

Lăng Phong ngẩn ngơ nhìn y, môi khẽ run, lời nói nghẹn trong cổ họng không thoát ra nổi.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nói một tiếng: “Thực xin lỗi.”

Thực xin lỗi?

Cư dân mạng đều chấn kinh rồi.

Vì sao Hoàng tử thật lại phải xin lỗi Hoàng tử giả?

Điều này hợp lý sao?

Điều này bình thường sao?

Điều này thích hợp sao?

Sở Diễn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, khuôn mặt đạm nhiên rõ ràng ngơ ngẩn trong chớp mắt.

Những ngẫm lại cũng dễ hiểu, dù sao người chính trực như Lăng Phong nhất định sẽ cho rằng việc y bị bắt làm tù binh của Liên Bang là sai lầm của hắn.

Cũng nhất định sẽ cho rằng, hắn tiếp nhận vị trí Đại hoàng tử sẽ đẩy y đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Hắn xác thật là một người rất thiện lương.

Khó trách những vai chính này đều thích hắn.

Tuy nhiên, Sở Diễn cũng không định quay về.

Y cảm thấy gút mắc giữa mình và Lăng Phong nên dừng ở đây, mặc kệ sau này y trở về sẽ phải chịu sự đối xử như thế nào, cho dù là tốt hay xấu y đều sẽ thản nhiên tiếp nhận.

Trước mắt, đại khái chỉ có một biện pháp có thể khiến hắn hoàn toàn từ bỏ việc đưa mình về.

Sở Diễn trầm mặc nhắm hai mắt lại, vẻ mặt vốn bình tĩnh dường như cũng theo đó mà thay đổi.

Giây tiếp theo, ánh mắt y trở nên sắc bén và gai góc.

Y kéo khóe môi, khi mọi người còn đang ngây ngốc liền ác thanh trào phúng: “Được rồi Lăng Phong, đừng ở đây giả mù sa mưa nữa, đừng cho là tao không biết ý đồ chân chính của mày.”

Y lạnh lùng nói: “Bỏ mặt nạ giả nhân giả nghĩa của mày xuống đi, ghê tởm.”

Quân Bất Thần: “?”

***

Không khí đột nhiên chuyển biến bất ngờ, đầu óc cư dân mạng trong lúc nhất thời đều ngơ ngẩn.

Không chỉ có Quân Bất Thần mà cả ba vị trụ cột của Đế quốc cũng sửng sốt.

Sở Diễn trước mắt cho người ta cảm giác giống như đời trước, người gặp người ghét, người gặp người phiền.

Nhưng lại vẫn có điểm không quá giống.

Bởi vì cho dù là Quân Bất Thần hay là ba vị kia của Đế quốc, trong lòng đều không hẹn mà cùng sinh ra ý tưởng giống nhau:

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: Còn một vấn đề nữa

Y đang diễn.

Hoàn toàn không biết mình đã bị nhìn thấu, Sở Diễn bắt đầu từng bước từng bước một nã pháo đám người trước mặt.

Đầu tiên y đem hỏa lực nhắm ngay vào Lăng Phong: “Đừng giả vờ nữa, nếu mày cảm thấy thực sự có lỗi thì sẽ không tiếp nhận vị trí này, sẽ không đem chuyện tao là đồ giả công bố trước mặt mọi người, lần này mày đến đây chẳng qua là muốn chọc giận Tổng thống Liên Bang để hắn mượn cớ này trừng phạt tao phải không?”

Dứt lời, y kéo cổ áo xuống một chút, chỉ vào vết máu nói: “Như mày mong muốn, những vết thương này của tao đều là do mày ban tặng đấy, mày vừa lòng chưa?”

Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lăng Phong, Sở Diễn cực kỳ hài lòng, còn tưởng rằng hắn cuối cùng cũng hiểu rõ mình chỉ là một tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, biết rõ một tên như thế căn bản không đáng để cứu.

Rất tốt, y đã bắt đầu chậm rãi đạt được mục đích của mình.

Tiếp theo, y đặt ánh mắt sắc bén lên người Chương Tuyển, tiếp tục phát huy tài ăn nói của bản thân.

Y chỉ vào Chương Tuyển nói: “Đừng nhìn, anh cũng không phải loại người tốt lành gì, anh chỉ biết quản thúc tôi, hạn chế tôi, bức bách tôi, không nghĩ đến đi, từ nhỏ tôi đã sợ hãi chán ghét anh, nhưng vì sao tôi vẫn muốn bên cạnh anh nhỉ?”

Y châm chọc nói: “Đó là bởi vì anh có quyền thế, có địa vị, có danh dự, mỗi ngày tôi đều giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh chẳng qua là vì muốn lợi dụng anh để đứng vững gót chân trong Hoàng thất thôi, anh đừng ngây thơ cho rằng tôi thật sự kính trọng anh. Nói thật, tôi thật sự rất hận anh!”

Một loạt lý do thoái thác trước đó của y không khiến gương mặt Chương Tuyển có chút thay đổi nào, nhưng sau khi nghe câu cuối “Tôi thật sự rất hận anh” vẻ mặt của hắn rốt cuộc cũng xuất hiện vết nứt.

Cũng may Sở Diễn đã kết thúc cuộc chỉ trích hắn, ngược lại đưa ánh mắt nhắm vào Trạch Vân, sau đó hít sâu một hơi, tiếp tục công kích:

“Đoạn Trạch Vân, tôi đã từng theo đuổi anh như thế nào nhưng anh lại luôn hờ hững với tôi, trước nay đều không đặt tôi vào mắt. Nhưng chính anh lại tốt chỗ nào, còn không phải vì tham luyến Hoàng quyền nên mới nguyện ý định ra hôn ước với tôi sao? Ngay cả chân tình cũng bán đứng thì còn cái gì mà anh không thể bán đứng nữa?”

Ngữ khí của y càng ngày càng nặng, thậm chí còn tới mức bi phẫn*: “Đoạn Trạch Vân, người tôi hận nhất chính là anh, anh ích kỷ, anh đem tình cảm của tôi ném xuống đất mà chà đạp. Nhưng hiện tại không như vậy nữa, tình yêu tôi dành cho anh đã sớm nguội lạnh, thậm chí tôi còn hận không thể lôi bản thân đã từng yêu thảm anh trong quá khứ ra đánh một trận, đánh tới khi đầu óc cậu ta tỉnh ra thì thôi, vĩnh viễn không bao giờ động lòng với loại người này nữa!”

*bi thương, phẫn nộ

Đôi mắt Đoạn Trạch Vân run lên, nhất thời không nói nên lời.

Đúng vậy, có lẽ đây chính là lý do y vẫn luôn cự tuyệt hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: Đạo bản

Sở Diễn thở phào một hơi, cảm thấy mình mắng đến sướng cả người, tâm tình thoải mái, mọi việc đều được giải quyết, ba người kia sẽ không muốn cứu mình nữa.

Thật tốt.

Kỳ thật sau khi mắng xong, trong lòng y cũng có chút lo sợ, không dám nhìn sắc mặt của bọn hắn, ánh mắt vô thức trốn tránh.

Nhưng đây cũng không phải cách, dù sao y vẫn phải thật cẩn thận quan sát biểu tình của mỗi người, y cảm thấy mình nhất định sẽ nhìn thấy ba luồng sát khí dâng trào.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến y chấn động.

Bởi vì trên mặt ba người kia không có một chút phẫn nộ nào, ngược lại còn có thể thấy được ba loại phản ứng khác nhau của bọn họ: đau lòng, thống khổ, hối hận.

Y choáng váng.

Không phải chứ, các anh phải kiên cường một chút, tỉnh lại đi, một đám các anh không phải đều là loại người trời có sập xuống cũng không biến sắc sao, sao bây giờ chỉ có chút nhục mạ như vậy đã không chịu nổi rồi?

Các anh có thể mắng tôi là bạch nhãn lang* mà!

*sói mắt trắng, chỉ người vong ân bội nghĩa

Đại đa số cư dân mạng cũng sửng sốt, cái người đã mất đi thân phận Hoàng tử này sao còn có thể kiêu ngạo như thế, vậy mà dám chửi ầm lên với ba vị đại lão Đế quốc, lại còn không kiêng nể gì nói hận thấu hắn, trước kia nghe lời hắn kỳ thật đều là giả vờ, y đã sớm chán ghét bọn họ đến cực điểm.

Này, này thì còn cứu cái gì? Trực tiếp liên hợp với Liên Bang đem y trời tru đất diệt* đi là vừa.

*Câu tục ngữ vốn xuất phát từ chương thứ 24 trong “Phật thuyết thập thiện nghiệp đạo kinh”, nguyên văn là: “Nhân sinh vi kỷ, thiên kinh đích nghĩa; nhân bất vi kỷ, thiên tru đích diệt”. Nghĩa là: “Đời người cần phải sửa mình, đó là Đạo lý của Trời Đất. Người không sửa mình thì Trời không dung đất không tha”.

Thời điểm mọi người đều nghị luận sôi nổi, đôi mắt Lăng Phong ướt át nói: “Em nói không sai, là tôi suy nghĩ không chu toàn, để em chịu ủy khuất.”

Sở Diễn: “?”

Chương Tuyển cũng sầu thảm nói: “Chú sẽ ngẫm lại thật kỹ những điều này, nhưng em phải ngoan, ngoan ngoãn chờ đến ngày tôi mang em về nguyên vẹn không tổn hao gì, đến lúc đó em muốn trả thù tôi như thế nào cũng được.”

Sở Diễn: “?”

Đoạn Trạch Vân nhìn thẳng vào y, run giọng nói: “Đời này điều khiến tôi hối hận nhất chính là cô phụ tình cảm của em, là tôi tự mình đẩy em ra…. Nhưng những điều đó tôi đều sẽ sửa, tôi chỉ muốn có một cơ hội bù đắp hết thảy những lỗi lầm trước kia.”

“Trở về đi, được không? Tôi sẽ chậm rãi sửa chữa, tôi thề sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Ờm, cảm thấy có chút sến…

Sở Diễn: “?”

Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lăng Phong cuối cùng cũng lên tiếng xé rách lớp ngụy trang của Sở Diễn: “Không cần cố ý chọc giận chúng tôi, mặc kệ em nói gì em đều là người quan trong nhất cuộc đời tôi.”

“Tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mang em trở về.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.