Ngũ Thừa Phong cảm thấy nếu mình đã bước vào cửa hàng nhà bọn họ, còn nói chuyện vài câu với Đại Giang thúc, kiểu gì cũng nên chào hỏi một câu với Quan thẩm mới phải đạo.
Lại nói, trong lòng n.g.ự.c hắn vẫn còn chuỗi vòng tay vỏ sò, hắn cũng tính toán nhân cơ hội này đưa cho Lê Tường.
Hiện tại hắn vẫn chỉ là một tiểu đồ đệ, không có bao nhiêu thời gian tự do hoạt động, tặng luôn bây giờ cũng đỡ phải lăn tăn.
Cho nên Ngũ Thừa Phong mới nói một tiếng với các huynh đệ rồi quay trở lại cửa hàng. Nào ngờ vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào, lại lơ ngơ thò mặt vào bên trong, lập tức bắt gặp khoảnh khắc một chén mì thẳng tắp hắt về phía Lê Tường.
Lúc ấy hắn có thể tiếp được cái chén, nhưng chắc chắn nước dùng bên trong sẽ tưới lên mặt tiểu nha đầu kia, cho nên hắn dứt khoát dùng phía sau lưng mình chắn trước mặt tiểu nha đầu ấy.
Lê Tường hoảng sợ, theo bản năng nàng nhắm chặt mắt lại, còn lấy hai tay che kín cả khuôn mặt mình, kết quả chẳng thấy chuyện gì xảy ra hết. Chỉ nghe bịch bịch một tiếng, sau đó là choang một tiếng, cái chén đã rơi xuống đất vỡ tan nát.
“Thừa Phong……”
“Có sợ không?”
Lê Tường lắc đầu, tiếp theo nàng vòng qua bên người hắn, nhìn thấy phía sau lưng hắn một mảng chật vật lại thêm mặt đất đầy nước dùng lênh láng, trong lòng nàng cực kỳ tức giận.
Vốn dĩ nàng còn muốn chờ người của Liễu phu nhân bên kia qua mới giải quyết, nhưng tới mức này, hỏi nàng làm sao mà nhịn nổi nữa?
“Phụ thân, vừa rồi ngươi có nhìn cẩn thận không? Là ai ném con gián vào trong chén?”
“Nhìn rõ ràng rồi, là tên béo nhất kia. Lúc nãy hắn đựng con gián trong ống trúc, hiện giờ ống trúc đó vẫn còn giấu trong n.g.ự.c hắn.”
Vừa nghe lời này, Ngũ Thừa Phong lập tức tiến lên bắt tên béo nhất kia. Hai tên khác còn muốn ra tay, lại bị hắn đá cho một cước b.ắ.n sang bên cạnh.
Tên béo nhất kia cũng là tên vô dụng nhất, chỉ cần khẽ nắm cổ một cái là đối phương lập tức đi vào khuôn khổ.
Lê Giang tiến lên lục soát người hắn, quả nhiên đã lấy ra một cái ống trúc nhỏ. Các khách nhân lập tức hiểu hết mọi chuyện, chắc chắn ba người kia muốn tới gây chuyện đây mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
“Hừ! Nhàn rỗi không có chuyện gì làm còn muốn qua đây cản trở chúng ta dùng bữa ư?”
Biết con gián này không phải xuất phát từ trong phòng bếp, trong lòng tất cả mọi người thoải mái hơn nhiều, bọn họ dứt khoát vừa thưởng thức món ăn vừa xem náo nhiệt.
Bằng chứng đã lù lù trước mắt, nhưng ba người kia vẫn c.h.ế.t sống không nhận, còn nói cái ống trúc này để đựng dế, bất chấp mùi hôi thối gay mũi bên trong, bọn chúng nhất quyết kêu oan.
Ngũ Thừa Phong đề nghị Lê gia nên trực tiếp đưa bọn chúng đến quan nha, kể cả khi người ta chỉ coi đây là chuyện nhỏ, không thèm để ý nhiều, cũng sẽ nhốt bọn họ mấy ngày, làm như vậy bọn họ sẽ thành thật hơn một chút.
“Tương Nhi, ngươi nói như thế nào?”
Lê Tường cũng không có ý kiến, nếu thả ba người này chắc chắn sẽ gây nên tai hoạ, vẫn nên ném chúng cho quan nha, cho chúng ngốc vài ngày trong đó mới hợp lý.
Nàng đang muốn gật đầu, bỗng nhiên lại có hai người bước vào cửa. Một người là biểu tỷ vừa mới đi truyền, còn người còn lại là…… Hả? Tần Lục Gia?
“Nha! Lại có người dám tới địa bàn của ta gây chuyện!”
Ba tên côn đồ vừa ngước mắt lên, thấy người tới là ai, sắc mặt bọn chúng lập tức trắng bệch.
“Lục, Lục, Lục, Lục Gia!!”
Tần Lục híp mắt đi vào cửa hàng, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Rõ ràng chỉ là một người, thế nhưng khí thế phát ra trên người hắn chẳng khác nào đại lão mang theo một đám tiểu đệ bên người, loại khí thế này không phải người bình thường có thể bắt chước được.
“Ba vị tiểu huynh đệ này nhìn lạ mắt ghê, vừa tới An Lăng không lâu hả?”
Ba tên côn đồ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng hai tên kia đẩy cho tên béo nhất trả lời.