Từ lúc gọi món đến lúc ăn mì, bọn họ đều tỏ ra rất bình thường, chỉ là ngay lúc chuẩn bị ăn xong, một người trong số bọn họ rút nhanh một cái ống trúc từ trong lòng n.g.ự.c ra, tiếp theo trút ngay thứ bên trong vào bát nước dùng.
“Này! Tại sao trong bát mì của các ngươi lại có con gián?! Trời đất ơi, cửa hàng của các ngươi làm ăn bẩn thỉu thế này ư?
Mở hàng bán thức ăn, điều quan trọng nhất chính là sạch sẽ. Nếu hôm nay có thể chứng minh được Lê Gia Tiểu Thực này làm thức ăn không sạch sẽ, vậy về sau còn ai dám qua bên này ăn uống nữa? Kể cả vẫn còn người tới thì lượng khách cũng giảm ít nhất là một nửa.
Kỳ thật ngay từ đầu, mệnh lệnh ba người này nhận được chính là bỏ thuốc vào đồ ăn, ăn xong thì làm ầm ĩ lên một chút.
Nhưng ba người này ai cũng ích kỷ, ai cũng không muốn thương tổn thân thể của mình, cho nên mới bàn bạc mang theo một con gián qua.
Con gián cũng là một thứ rất ghê tởm, bọn họ vừa kêu lên, vài vị khách nhân khác trong tiệm cũng lập tức ngừng đũa. Thậm chí còn có người nhìn thấy con gián trong bát của bọn họ đã ghê tởm tới mức phun ngay đồ ăn tại chỗ.
“Ông chủ Lê, các ngươi làm buôn bán như vậy không phải đã phụ lòng hàng xóm láng giềng ư? Làm thức ăn mà bên trong có con gián! Ta cực cực khổ khổ kiếm được chút tiền muốn vào cửa hàng của nhà ngươi hưởng thụ chút thời gian thư thái. Nhưng kết quả thì sao?! Hôm nay ngươi không giải thích cho rõ ràng, ta nhất định không để yên chuyện này!”
Hiển nhiên là Lê Giang không thể nhận chuyện này được.
“Tiểu huynh đệ, nói chuyện cần phải dựa vào lương tâm nha. Phòng bếp nhà ta ở ngay đằng sau đây, có sạch sẽ hay không chỉ cần mọi người đi vào nhìn một cái sẽ biết. Nói nữa, ngay lúc vừa rồi bưng mì lên cho các người, tự ta đã cẩn thận kiểm tra qua, tuyệt đối không thể có con gián.”
“Á à! Ngươi đang muốn vu khống ngược lại ta ư? Cho rằng ta tự bỏ con gián vào bát của mình chứ gì?”
Ba tên côn đồ đập cái bàn một cái, rồi hùng hổ đứng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại .]
Nghe thấy động tĩnh Lê Tường vội vàng rửa tay sạch sẽ rồi đi từ phía sau lên.
“Có phải ngươi thả con gián hay không, trong lòng ngươi biết rõ ràng, mọi người đều biết loại côn trùng như con gián này hôi thối vô cùng. Nếu ngay từ đầu nó có mặt ở trong chén, có loại mùi hôi thối như thế, mà ngươi còn cố nuốt hết cả bát mì? Nếu ngươi thực sự làm được như vậy, đúng là tiểu nữ này phải bội phục sát đất rồi.”
Mấy khách nhân bên cạnh bình tĩnh ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, nhất thời bọn họ cũng biết được ai đúng ai sai, hoàn toàn ở một bên xem náo nhiệt.
Ba tên côn đồ cảm thấy bên mình hơi đuối lý, nhưng lại không thể rút lui có trật tự, vì vậy chỉ có thể tiếp tục làm lớn chuyện lên.
“Ngươi bớt nói những lời mê hoặc người khác đi. Ta chỉ biết con gián này xuất hiện ở trong chén mì nhà các ngươi! Các ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng cho ta!”
“Vậy ngươi phải chứng minh được nó chính là gián của nhà chúng ta mới được, ai biết có phải từ nơi đâu xuất hiện vài tên gia hỏa lòng dạ hiểm độc, cố ý vứt gián vào chén mì nhà ta để vu oan hãm hại hay không!”
“Ngươi, đồ nha đầu thúi, ngươi mắng ai lòng dạ hiểm độc hả?”
Một tên côn đồ thẹn quá thành giận, trực tiếp hắt chén mì có con gián kia vào Lê Tường. Lê Giang đang đứng ở phía sau nữ nhi, lại cách một vị khách nhân, theo bản năng hắn muốn lao lên kéo nữ nhi né tránh. Không nghĩ rằng có người còn lao tới chắn trước mặt nữ nhi nhanh hơn hắn.
Kỳ thật Ngũ Thừa Phong có mặt ở đây cũng khá trùng hợp. Số là hắn vừa đi được một đoạn, bỗng nhớ ra mình chưa chào hỏi qua Quan thị.
Ngần ấy năm ngoại trừ Đại Giang thúc, chỉ có Quan thị đối xử không tệ với hắn.