Công chúa Hoa ngỡ ngàng: “Có quỷ thật à? Nó…ở đâu?”
Lâm Dương nói: “Ngay trước mắt cô, đang nhìn chằm chằm vào mặt cô đấy”
Bản thân anh cũng rất tò mò, lẽ ra lần đầu tiên gặp phải thứ này anh sẽ sợ hãi lắm mới đúng, nhưng hoàn toàn không có.
Hình như sau khi lấy được Thiên Y Đạo Pháp của ông tổ, anh cũng nhận được vô số kiến thức như đã tự mình trải qua, không còn sợ hãi nữa.
Giây phút đó, công chúa Hoa rõ ràng cảm giác được có vật gì đang sờ soạng mặt mình.
“Á Cô ta hét lên, nhảy tọt lên lưng Lâm Dương, hai cánh tay ngọc mảnh khảnh vòng chặt lấy cổ anh.
Lâm Dương có thể cảm nhận được hai luồng mềm mại đang ép sát vào lưng mình cùng với vòng chân bên hông, nhất thời lòng đây sung sướng, mỹ mãn.
“Ủa chị, tôi có phải chồng của chị đâu, chị ôm tôi chặt như thế làm gì?”
Lâm Dương vừa vỗ cô ta vừa nói, nhưng nơi vỗ vào hơi sai sai.
Anh đang vỗ vào mông cô ta.
Công chúa Hoa vừa lúng túng vừa tức giận, vội vàng nhảy xuống.
Chờ cô ta nhảy khỏi lưng mình, Lâm Dương vỗ thẳng vào lưng Mã Trần Phong.
“Gào!”
Một âm thanh không giống như có thể được phát ra bởi con người bỗng nhiên vang lên, cơ thể công chúa Hoa run rẩy, lại định nhảy lên người anh thì bị anh kéo lại.
Thấy con quỷ kia rời khỏi Mã Trân Phong, hóa thành một luồng gió đen lao ra khỏi phòng, Lâm Dương vội đuổi theo, sau đó thấy nó chui vào trong một bức tranh.
Anh tiến lại gần quan sát, lập tức hiểu ra, vẫy tay với ông Kỳ và hỏi: “Bức tranh này có từ đâu?”
Ông Kỳ lắc đầu biểu thị không biết, công chúa Hoa cũng chưa từng thấy nó.
Đúng lúc này, Mã Trân Phong tỉnh lại, Lâm Dương hỏi lại, nghe thấy câu trả lời từ ông ta: “Nó là bức tranh do chính tay Hoàng Công Vọng triều đại nhà Nguyên, mấy ngày trước một người bạn tặng nó cho tôi, sao…”
“Vấn đề của ông nằm ở bức tranh này, con quỷ đó đang nấp ở trong”
Mã Trân Phong không rõ, ông ta như đang nằm mơ vậy.
Đến khi nghe công chúa Hoa giải thích, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, phẫn nộ nói: ‘Dương Thành Tài, anh được lắm, bày kế muốn tôi chết à “
Lâm Dương mở miệng: “Bức tranh này là chỗ ẩn náu của con quỷ kia, ở lại đây thì sớm muộn gì cũng lại gây chuyện, tôi sẽ đem đi, tìm một chỗ để xử lý, khi nào có thời gian sẽ trả lại cho ông”
Trong đôi mắt Mã Trân Phong hiện lên vẻ nghi ngờ.
Ông ta thật sự không biết Lâm Dương còn am hiểu về lĩnh vực này.
Nhưng bức tranh đó ông ta cũng không dám cân nữa, bảo Lâm Dương cứ lấy đi.
Anh gật đầu, quan sát xung quanh, cuối cùng ánh nhìn rơi xuống người công chúa Hoa.
Anh lại gần cô ta và nói: “Cho tôi mượn một thứ”
“Gì cơ?”
“Xoet”
Lâm Dương thẳng thừng nắm lấy vạt sườn xám của cô ta, dừng sức xé một miếng lớn xuống.
Công chúa Hoa sững sờ, tức giận đến mức thân thể mềm mại cũng run rẩy, nghĩ: “Tại sao lại có một tên khốn kiếp như anh ta chứt”
Lâm Dương rút ba sợi chỉ đỏ ra từ miếng vải.
Không sai, thứ anh cân chính là chỉ đỏ.
Thế rồi anh thắt lại thành một cái nút có hình thù kỳ lạ, đây cũng là một thứ thuộc về giới quỷ y, gọi là nút trói quỷ.
Anh úp nó vào bức tranh, thu nó vào trong.
Xong!