Người khác không biết nhưng ông ta lại có nắm được một số thông tin.
Ông Mã rất kính trọng Lâm Dương, cũng không phải do ông ta tự nói mà là con cháu của bạn cũ.
Tân Giang có thể cảm giác được điều đó, chỉ là ông ta không đoán ra được rốt cuộc Lâm Dương có thân phận gì.
“Vừa rồi ông nói cái gì không ổn?”
Công chúa Hoa hỏi.
“A, xem tôi kìa, suýt thì làm chậm trễ việc quan trọng rồi, ông Mã đột nhiên ngất xỉu ạt”
“Cái gì?”
Công chúa Hoa giật nảy lên: “Về Tụ Hiền Trang mau!”
Cô ta chạy như bay ra ngoài, nhảy lên chiếc Lamborghini đang đậu sẵn.
Lâm Dương chui thẳng vào ghế lái phụ.
Công chúa Hoa tức tối quát: “Anh vào đây làm gì? Cút xuống đi!”
Lâm Dương không nhúc nhích: “Lái xe, đi xem bố nuôi cô thế nào đã.”
“Anh…
liên quan gì đến anh?”
“Thấy bố nuôi cô là biết thôi.”
“Ruỳnh…
Chiếc Lamborghini phóng đi như tia chớp.
Nửa giờ sau, đến Tụ Hiên Trang.
Vừa dừng xe, công chúa Hoa lập tức xông ra ngoài.
“Bố nuôi tôi đâu?”
“Ở phòng phía sau ạ, ông Kỷ đang khám cho ông Mã”
Lâm Dương đi theo.
Anh đã tới đây rồi, Mã Trần Phong cũng từng dặn người làm rằng nếu Lâm Dương đến thì có thể cho phép anh tùy ý ra vào Tụ Hiền Trang, thế nên không ai dám cản anh.
Không lâu sau đó, anh thấy được Mã Trân Phong, vừa nhìn một cái đã giật mình.
Trước đây Mã Trần Phong hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn rất có tinh thân, trên người luôn toát lên vẻ kiêu hình của một người có bản lĩnh, dám đảm đương, nhưng bây giờ ông ta lại trông cực kỳ mất sức sống, hệ như một ông lão đau yếu, chẳng khác gì đã hơn bảy mươi tuổi.
Mấy ngày không gặp mà thay đổi lớn như vậy, quá khác thường, chắc chắn có ẩn tình gì rồi.
Một lúc sau, anh đã nhìn ra được tình trạng sức khỏe hiện tại của Mã Trân Phong.
Trong tydp, phương pháp này được gọi là quan sát khí, thông qua thị giác để biết sâu cạn của bạn, gốc bệnh của bạn.
Giờ phút này, bên cạnh Mã Trân Phong có một thứ đầy tà khí đang nằm.
Công chúa Hoa hỏi một người trung niên mặc áo blouse: “Ông Kỷ, bố nuôi tôi sao thế?”
Ông Kỷ nhíu mày nói: “Ông Mã đột nhiên ngất xỉu không rõ nguyên do, gần như mất hết sức sống chỉ trong tích tắc.
Thật sự quá kỳ lạ, tôi quan sát lâu mà vẫn không tìm thấy vấn đề nằm ở đâu.”
Công chúa Hoa nói ngay: “Không tìm thấy thì sao còn chưa đưa ông ấy đến bệnh viện?”
Lúc này Lâm Dương lên tiếng: “Không cần, nơi này giao cho tôi, mọi người ra ngoài hết đi”
Công chúa Hoa tức sôi máu: “Ai cho anh cái quyền đó thế, rốt cuộc anh là ai? Ở đây không chuyện của anh, lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Ông Kỷ đã gặp Lâm Dương, anh là bác sĩ thường xuyên được mời đến đây khám, thế là ông ta nói: “Tổng giám đốc Hoa, cậu Lâm đây là khách quý của ông Mã, ông ấy từng dặn tôi rằng, thấy cậu Lâm như thấy ông Mãt”
Cô ta giật mình: “Cái gì? Sao tôi lại không biết người này là ai cả? Quan trọng là bố nuôi tôi đã ngất xỉu, anh bảo chúng tôi ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ anh chữa được?”
Anh gật đầu: “Đúng, tôi chữa được.”
Lâm Dương vừa dứt lời thì cả công chúa Hoa và ông Kỳ đều khịt mũi coi thường.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, biết họ mà không nhìn thấy tận mắt sẽ không tin, bèn nói: “Thôi được, hai người không muốn đi thì tôi nói thật cho hai người biết, ông Mã bị người ta yểm bùa, có một con quỷ đang nằm trên người ông ấy, hút khí huyết của ông ấy”
“Hả?”
“Anh nói cái gì?”
Lời nói vô căn cứ thế này, sao hai người tin cho được.
“Biết ngay hai người không tin mà.”
Lâm Dương đi qua, lật người Mã Trân Phong lại rồi vạch áo ông ta ra, cúc áo sơ mi bị giật phăng, lộ ra phần lưng.
“Nhìn xem!”
Sau lưng Mã Trần Phong có hai cái dấu chân nhỏ màu đỏ, trên bả vai là hai dấu tay nhỏ, hệt như đang có một đứa trẻ nào đang nằm trên đó.