Giọng nói và nụ cười của bố như đang hiện ra trước mắt, nhưng giờ nghĩ tới chỉ thấy lòng nhói đau.
“Bố, đây là nơi bố từng chọn lựa, đặt mua và sinh sống.”
“Con trai sẽ giúp bố lấy lại tất cả.”
Anh tự lẩm bẩm với mình.
Đôi mắt nhắm chặt rồi bừng mở của anh tràn đầy sự kiên định.
Hơn năm giờ chiều, Lâm Bắc từ bệnh viện trở về, sát khí đằng đằng xông và trang viên nhà họ Lâm. Tình cảm thảm thương của con trai, bố thì bị bại liệt, ông ta đổ hết món nợ này lên đầu Lâm Dương và Vương Hồng. Bây giờ ông ta phải khiến cho hai kẻ tiện nhân này nhục nhã ê chề thì cục tức trong lòng mới nguôi xuống được.
Lúc bước vào cửa thì trông thấy bảo vệ.
Trương Nam Đông đang định nói liền bị Lâm Bắc đẩy ra, ông ta hỏi bằng giọng lạnh như băng: “Tên súc sinh Lâm Dương đã đến chưa?”
Trương Nam Đông không dám để lộ ra chút bất mãn nào, vội nói: “Cậu ta tới rồi.”
“Rất tốt.”
Nói được hai từ, Lâm Bắc nhanh chóng bước vào trong, trong lòng đã có tính toán hết làm thế nào để đặt điều dày vò hai mẹ con khốn kiếp đó.
Kết quả khi vào trong nhìn một lượt lại không thấy Tào Kình Thiên, cũng không thấy bất kì ai khác ngoài một Lâm Dương đang ngồi đĩnh đạc, lẳng lặng thưởng thức trà trên ghế thái sư được đặt đầu tiên trong sảnh chính.
Chỗ đó là vị trí ông cụ Lâm thường hay ngồi.
Lâm Bắc thấy vậy lửa giận trong lòng càng bừng bừng: “Ai cho cậu ngồi ở đây? Ai cho phép cậu uống trà, cút ngay cho tôi.”
Lâm Dương liếc khẽ ông ta một cái, uống xong cốc trà mà mình vừa tự tay pha rồi mới thong thả đáp: “Nghe nói ông đang tìm tôi?”
Nhìn thấy dáng vẻ thong dong của anh, gân xanh nơi huyệt thái dương của Lâm Bắc giật liên hồi, hận không thể lôi anh xuống đánh cho một trận ra trò, nhưng ông ta cũng cảm nhận được chỗ khác thường.
Ông ta lớn tiếng gọi: “Kình Thiên, Kình Thiên ra đây cho tôi. Người đâu rồi?”
Tào Kình Thiên đã chết rồi, đương nhiên không thể xuất hiện, có điều giọng ông ta đã gọi đến những người khác trong nhà họ Lâm như bảo vệ, bảo mẫu, Lâm Tố Châu, Lâm Mỹ Hương. Sau đó Lâm Dũng và Lâm Phương cũng về tới nơi, cả nhà tập trung ở sảnh.
Tất cả đều là những gương mặt quen thuộc.
Thậm chí còn có một người phụ nữ mặc đồng phục, gương mặt xinh đẹp, thân trên đầy đặn, đôi chân vừa thon vừa dài. Lâm Dương biết người này, trước kia từng là thư kí của Lâm Tư Việt, tên Kim Mai Khiết.
Giờ đây Lâm Tư Việt đã mất, cô ta trở thành thư kí của Lâm bắc.
Trước đây Lâm Dương còn thân thiết gọi cô ta là chị Kim nhưng lần này gặp lại, anh đã nhìn ra một vài chỗ không bình thường. Người phụ này cơ thể có nội lực, hẳn là người học võ.
Đến nay Lâm Dương càng ngày càng cảm thấy vụ tai nạn xe năm ngoái của bố mẹ nhất định ẩn chứa một bí mật không ai biết.
Lâm Tố Châu là con gái của Lâm Dũng, thấy bố mẹ về tới nơi, ngay lập tức thêm mắm dặm muối kể tội. Mẹ cô ta Cao Tịnh An ngay tức khắc nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Lâm Dương mắng té tát.
Đủ các câu chửi rủa khó nghe, hạ nhục nhân cách, còn có những câu nguyền rủa Lâm Tư Việt và Vương Hồng.
“Xoet.”
“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp.”
Lâm Dương trong nháy mắt nhảy lên túm lấy tóc Cao Tịnh An, mấy cú tát đổ ập xuống đầu bà ta. Mặt Cao Tịnh An nhanh chóng bị đánh sưng lên như mặt heo, không nói được lời nào, trên mặt chỉ còn đọng lại nỗi khiếp sợ.
Nếu như tát một cái, bà ta có thể sẽ nổi giận đùng đùng.
Nhưng bị tát một lúc sáu cái, lá gan của bà ta cũng bị đánh đến run sợ rồi.
“Nhục mạ bố mẹ tôi, vả miệng!”
“Còn dám mở miệng sẽ đánh gãy tay chân bà!”
Lâm Dương thả Cao Tịnh An ra, lại đứng chắp tay, ánh mắt đó tự như sát thần mới chui ra từ chốn địa ngục, khiến người khác vừa nhìn sẽ cảm thấy run sợ, toàn thân sởn gai ốc.
Lâm Tố Châu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại tức đến cực độ: “Anh… sao anh dám?”
“Sao tôi lại không dám?”
Lâm Dương lúc này giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sáng sắc lẹm như dao, toàn thân giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi bọc. “Người nhà họ Lâm các người đánh ngất mẹ tôi, còn mưu tính bắt cóc hai mẹ con tôi, sao tôi lại không dám đối phó lại mấy người?”
“Lâm Bắc, ông nói cho tôi biết, vụ tai nạn xe năm đó của bố mẹ tôi, có phải do ông giật dây?”