“Gì chứ?”
“Tai nạn xe cộ, bị xúi giục?”
Lời nói của Lâm Dương đột nhiên giống như một giọt nước nhỏ vào chảo dầu nóng, kêu tanh tách và nổ tung.
Nhiều người có mặt bất giác nhìn Lâm Dương.
Ngay cả Lâm Dũng cũng nhìn anh ta.
Lâm Bắc hai mắt lóe lên, nổi giận đùng đùng: “Hừ, tai nạn xe cộ sao có thể liên quan đến tôi chứ? Hay là cậu vẫn cho rằng tôi đã giết bố cậu, giết chết chính người anh em của mình sao, cậu xem Lâm Bắc tôi là loại người gì chứ?”
“Bố của cậu, Lâm Tư Việt, cộng tác với kẻ thù, làm kẻ phản bội, và trốn tránh tội ác, ông ấy đã lái xe bỏ chạy trong lúc hoảng loạn, cuối cùng ông ấy vô tình va chạm với một chiếc xe ô tô khác và gặp tai nạn. Cái chết của ông ta chỉ có thể là do ông ta, chứ liên quan gì đến tôi?”
“Ngược lại, chính ông ta đã làm những chuyện xấu hổ với nhà họ Lâm, khiến cho nhà họ Lâm của chúng ta bị chê cười không ngóc đầu lên được ở Thanh Châu này. Tất cả đều là nhờ vào bố cậu và còn cả mẹ cậu Vương Hồng nữa.”
Nghe những lời ông ta nói, từng câu từng chữ đều như đang chỉ trích và buộc tội người khác.
“Đúng vậy, bố cậu là vết nhơ lớn nhất trong nhà họ Lâm của chúng ta.”
“Tôi thường bị chế giễu trong trường học, nói rằng tôi có một người họ hàng là kẻ phản bội, và tài sản của gia đình tôi là do hợp tác với kẻ thù và bán nước mà kiếm được. Điều này khiến tôi rất xấu hổ”.
“Thật không biết xấu hổ khi còn mặt mũi để đổ lỗi cho chú ba.”
Một nhóm người bắt đầu bàn tán và chỉ trỏ.
Lâm Dương cười chế nhạo, nếu không có bố mẹ ruột của mình thì nhà họ Lâm có thể được như ngày hôm nay sao? Có thể có được tập đoàn lớn như Lâm Thị sao? Có thể sống trong biệt thự lớn như vậy sao? Hay vẫn còn đang ở dưới quê và ngày ngày phải dậy sớm làm ruộng, cày cuốc để kiếm sống!
Lâm Dương không có tâm trạng để khẩu chiến với họ, thay vào đó, anh ta nhìn Lâm Bắc và nói: “Ai là người cấu kết với kẻ thù và mang tội phản bội đất nước, tôi nghĩ ông là người rõ hơn ai hết. Tốt nhất mọi thứ đúng như những gì ông nói, đó chỉ là tai nạn giao thông, chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng nếu để tôi phát hiện ra, do ông cố ý giết người, vậy thì…”
Anh ta đột nhiên giơ tay đập một cái thật mạnh vào bàn bên cạnh.
Một chiếc bàn gỗ vốn rất tốt đã bị nát thành từng mảnh với tiếng “bùm”.
Tất cả mọi người đều bị sốc, và một sự im lặng bao trùm.
Lâm Dương lạnh lùng nói: “Kết cuộc của ông sẽ không khác cái bàn này đâu.”
Đồng tử của Lâm Bắc co rút mạnh, dựng cả tóc gáy, với khí trời chưa kịp vào thu như hiện nay, nhưng ông ta lại cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Lâm Tố Châu sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn, nghĩ lại lúc nãy còn đang muốn tìm mấy người bạn, cùng nhau công kích anh ta, nghiêm khắc dạy dỗ anh ta một trận, bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi, nếu thật sự là như vậy, đừng nói những người bạn mà cô ấy tìm về không may mắn, thậm chí bản thân cô ấy cũng bị đánh một trận không biết trời trăng.
Kim Mai Khiết mắt lóe sáng, cô ta cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Lâm Dương không quan tâm đến phản ứng của người nhà họ Lâm, bắt đầu đi về phía cổng, lúc này mọi người mới cảm thấy như buông bỏ được tảng đá trên ngực, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Không ngờ vừa bước tới cổng, Lâm Dương đã xoay người lại và nói: “Bố tôi mua biệt thự này là dành riêng cho tôi. Tập đoàn Lâm Thị cũng vậy, phần lớn cũng là của tôi. Lâm Bắc, tôi sẽ cho ông hai tháng để ông trả lại hết từng đồng từng cắc mà ông đã cướp của tôi.”
“Ngày mồng 5 tháng 10, ngày giỗ của bố tôi, nếu ông không trả lại thì ông tự chuốc lấy rủi ro.”
Lâm Dương nói xong, hai tay chắp sau lưng từng bước từng bước đi ra khỏi biệt thự.
Anh ta vừa đi khỏi, người nhà họ Lâm liền bắt đầu xôn xao.
“Mày tưởng mày là ai chứ, mày là ai cơ chứ?”
“Làm sao cậu ta dám nói chuyện với tôi như thế này?”
Lâm Bắc nổi giận đùng đùng, đem mấy món đồ cổ quý giá đập loạn xạ trong đại sảnh, những người còn lại trong nhà họ Lâm cũng rất kích động và tức giận, bởi vì sau khi Lâm Tư Việt chết, tập đoàn Lâm Thị gần như bị chia rẽ bởi những người nhà họ Lâm. Tất cả lợi ích hay tổn thất đều có liên quan đến bọn họ.
Nếu như mọi thứ đều như Lâm Dương nói, anh ta lấy lại tập đoàn Lâm Thị, thì xem như bọn họ cũng chẳng còn gì nữa.
Bọn họ sẽ gần như mất hết tất cả những gì mình đang có, như vậy thì ai có thể chịu được chứ?
“Chú à, bây giờ phải làm sao chứ?”
“Anh ta muốn lấy lại tập đoàn Lâm Thị và cả biệt thự nữa. Tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Có vài người nữa cũng phát biểu ý kiến.