Như Nước Với Lửa

Chương 5: Thương vụ sáp nhập Côn Bằng và Hoa Vi (3)



Từ đó, tiến độ cuộc đàm phán sáp nhập tự nhiên được đẩy nhanh.

Hoa Vi và Thanh Huy bên kia muốn vị trí CEO, Côn Bằng và Oceanwide bên này thì muốn một phiếu phủ quyết và một số quyền lợi khác: ví như tên công ty, Oceanwide muốn công ty mới lấy tên là Côn Bằng Hoa Vi chứ không phải là Hoa Vi Côn Bằng; hay như tỉ lệ sở hữu cổ phần trong công ty, trước đó là 50:50 nhưng sau khi sáp nhập, Oceanwide muốn tỉ lệ Côn Bằng nắm được phải nhiều hơn Hoa Vi để trấn an nhân viên bằng cách thể hiện rằng Côn Bằng giữ vị trí chủ đạo trong lần sáp nhập này. Dù sao thì nhân viên cũng luôn cho rằng công ty mình mới là đỉnh hơn.

Trong cuộc đàm phán thứ hai sau khi vị trí CEO được quyết định, hai bên mang theo luật sư, chuyên viên tài chính và kiểm toán viên của bên mình tới và bắt đầu biên soạn thỏa thuận khung.

Bộ phận đầu tư luôn làm việc vô cùng chuyên nghiệp. Về quá trình sáp nhập sau đó, Kinh Hồng không hỏi đến nữa. Nếu có việc gì cần ý kiến của anh, Triệu Hãn Thanh sẽ chủ động báo cáo.

Khi các cuộc đàm phán đã đi xong các vấn đề mấu chốt, tin tức Côn Bằng và Hoa Vi sắp sáp nhập thành một được tiết lộ công khai. Người trong ngành ai nghe cũng phải than thở: “Côn Bằng và Hoa Vi đã đấu đá bao nhiêu năm nay rồi, thế mà giờ mỗi bên lại có thêm một ông bố!” “Lại chẳng thế à! Côn Bằng có thêm ông bố Thanh Huy, Hoa Vi cũng có thêm ông bố Oceanwide. Lúc ban đầu chỉ có một ông, giờ mỗi bên lời thêm một ông nữa.”

*

Lần tiếp theo Kinh Hồng nghe thấy “Thanh Huy” là ở trong một câu chuyện cũng nhỏ thôi không có gì.

Một vị chuyên gia trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo vừa trở về Trung Quốc sau nhiều năm sinh sống và làm việc tại Mỹ. Ông muốn sống những tháng ngày còn lại ở quê hương, lá rụng về cội. Thế là bây giờ, các tập đoàn lớp trong ngành như Oceanwide, Thanh Huy và hai doanh nghiệp khác trong Big 4 đều đang muốn lôi kéo vị học giả này đến chỗ mình đảm nhận một vị trí nào đó, như cố vấn chiến lược chẳng hạn. Ngoài ra, các trường đại học hàng đầu cả nước như Thanh Hoa, Bắc Đại, Phúc Đán cũng muốn mời ông làm giảng viên thỉnh giảng.

Một ngày nọ, Giám đốc Bộ phận Hành chính – nhân sự cho biết, vì mối quan hệ cá nhân của Tổng Giám đốc Chu Sưởng nên Thanh Huy hiện đang dẫn đầu trong việc lôi kéo người tài. Bà cũng nói rằng ban đầu Giáo sư Hồng vốn dĩ không cân nhắc đến Oceanwide và đã định ký hợp đồng với Thanh Huy rồi, nhưng bằng sự chân thành của mình, bà đã thuyết phục giáo sư tới tham quan Oceanwide. Bà muốn giới thiệu cho giáo sư về Bộ phận Trí tuệ nhân tạo của Oceanwide, về các sản phẩm AI đã ra mắt, rồi giới thiệu ông với người phụ trách AI của tập đoàn. Bà cũng muốn cho giáo sư thấy hệ thống máy học (machine learning) cũng như kho dữ liệu khổng lồ của máy học mà tập đoàn đã và đang sử dụng. Giáo sư Hồng muốn quyết định nhanh nên đã hẹn chiều nay ba giờ rưỡi tới Oceanwide.

Ngoài ra, Giám đốc Nhân sự cũng đã thuyết phục để giáo sư đồng ý gặp mặt Kinh Hồng nói chuyện.

“Được.” Kinh Hồng lật xem lịch trình công việc, “Vậy bốn giờ chiều đi, tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

Kinh Hồng thầm mỉm cười. Giám đốc Nhân sự là một người khôn ngoan. Nếu giáo sư gặp anh xong mà vẫn quyết định không chọn Oceanwide, thì đó không phải là do vấn đề của bên nhân sự, mà là vấn đề của chính anh, không thể trách bà được. Việc mà đến Kinh Hồng còn không làm được thì bà đương nhiên cũng không thể. Nhưng quả thực Giám đốc đã làm hết khả năng trong phận sự, bà sắp xếp để anh – quản lý cấp cao nhất của tập đoàn – ra mặt cũng là để thể hiện sự coi trọng dành cho giáo sư thôi, nên không có vấn đề gì cả.

“Để thuyết phục giáo sư, tôi sẽ cho ông thấy sự ưu việt của Oceanwide một cách toàn diện nhất.” Giám đốc nhân sự lại nói, “Dù vậy, tôi cảm thấy lòng giáo sư đã hoàn toàn nghiêng về phía Thanh Huy rồi. Về cơ bản, ông ấy đã có quyết định của mình. Chuyến tham quan chiều nay cũng khó mà làm thay đổi cục diện. Có thể thấy giáo sư đồng ý tới tập đoàn ta chỉ vì tôi đã đưa ra lời mời một cách quá nhiệt tình nên ông ấy không thể từ chối. Nhưng chuyến tham quan này xem ra chỉ cho có lệ thôi. Ông ấy muốn tới ngay chiều nay có lẽ là để xem qua một lượt rồi nhân cơ hội nói lời từ chối luôn.” Bà phân tích tình hình cho Kinh Hồng nghe, cũng là để cho Kinh Hồng một bậc thang để giữ mặt mũi nếu có lỡ thất bại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 414: Bí Mật

“Vì ngại nên không từ chối trực tiếp sao?” Kinh Hồng tóm lấy một chi tiết. Bàn tay đang lật tài liệu khẽ khựng lại, anh suy tư một lát rồi nói, “Quả nhiên là phần tử trí thức, da mặt quá mỏng.”

Ở đầu kia, bà Giám đốc ngẩn người, không ngờ trọng điểm của Kinh Hồng lại là ông giáo sư không nỡ từ chối vì bà đã quá nhiệt tình. Bà đáp: “Chắc là vậy.”

Kinh Hồng lại hỏi thêm: “Gần đây Oceanwide đang tổ chức chương trình trại nghiên cứu cho những nhà nghiên cứu trẻ về AI phải không?”

Là doanh nghiệp đầu ngành trong lĩnh vực kỹ thuật công nghệ, năm nào Oceanwide cũng tổ chức trại nghiên cứu về chủ đề AI như một sân chơi cho những người quan tâm. Chương trình trại sẽ có nhiều lớp học, mỗi lớp hướng đến một đối tượng khác nhau. Có lớp cho các công ty khởi nghiệp, có lớp cho sinh viên đại học, có lớp cho các nhà phát triển cá nhân… Số lượng tham gia lên đến hàng trăm người. Các ứng viên muốn tham gia trại sẽ điền đơn đăng ký, sau đó Oceanwide sẽ chọn lọc đối tượng thích hợp để tham gia vào “kế hoạch phát triển nhân tài AI” của tập đoàn, cuối cùng tổ chức đào tạo định kỳ.

Trong quá trình đào tạo, các công ty khởi nghiệp sẽ được tìm hiểu về các mô hình kinh doanh thành công, các phương pháp quản lý khoa học cũng như các kết quả nghiên cứu mới nhất, những lĩnh vực ứng dụng đang được chú ý nhất của ngành. Các sinh viên đại học tham gia cũng sẽ được tiếp xúc với nhiều kiến thức chuyên ngành. Thông qua “Kế hoạch phát triển nhân tài AI”, Oceanwide đã phát hiện một số lượng lớn các doanh nghiệp khởi nghiệp đầy triển vọng và những sinh viên đại học có năng lực cao, đồng thời đưa một số họ vào bản đồ kinh doanh của tập đoàn thông qua đầu tư và tuyển dụng.

Giám đốc Nhân sự đáp: “Đúng vậy, trại nghiên cứu kỳ này sẽ kết thúc vào tuần sau.” Các hoạt động như thế này đương nhiên sẽ yêu cầu sự phối hợp của Bộ phận Hành chính nhân sự, bên bộ phận sẽ phụ trách quản lý đội ngũ giáo viên của trại và những công việc tương tự khác.

“Được.” Kinh Hồng nghiêng người về phía trước, “Vậy thế này đi. Chị hãy thông báo cho Bộ phận AG phối hợp tiếp đón. Chiều nay khi Giáo sư Hồng tới, hãy để học sinh của trại nghiên cứu xếp hàng ở hành lang đón giáo sư. Dặn họ phải nói như thể họ vô cùng ngưỡng mộ, vô cùng mong muốn được gặp giáo sư ấy. Kiểu ‘Giáo sư Hồng~~~ Giáo sư có thể lên lớp giảng bài cho chúng tôi được không~~~ Ước gì được giáo sư đứng lớp~~~’ ấy. Lời cụ thể chị chủ động sắp xếp nhé. Thử đánh cược vào da mặt mỏng của phần tử trí thức xem sao.” AG chính là Bộ phận Trí tuệ nhân tạo của Oceanwide.

Giám đốc Nhân sự: “…”

“Đâu rồi?”

Bà mỉm cười: “Vâng thưa Tổng Giám đốc.”

Cách quản lý của Kinh Hồng khá là Tây. Khi đứng ở thế đối lập với cấp dưới, anh có sự tự tin của người nắm chắc phần thắng, nhưng đồng thời cũng giữ thái độ dễ gần để bầu không khí giữa hai bên thật thoải mái, giúp cấp dưới không bị căng thẳng. Tuy vậy, cấp dưới biết cách suy nghĩ và làm việc của anh, cũng hiểu anh có thể trở mặt bất cứ lúc nào.

*

Chiều, ba giờ đúng, Kinh Hồng yêu cầu trợ lý chuyển tiếp video giám sát ở hành lang của Bộ phận AG lại đây để anh xem.

Giáo sư Hồng vừa rẽ vào hành lang của Bộ phận AG, một đống người cả nam cả nữ đứng hai bên hành lang đồng loạt vỗ tay rầm rầm! Nhìn sơ qua phải đến cả trăm người!

Giáo sư Hồng rõ ràng đã giật nảy lên.

Giám đốc Bộ phận Trí tuệ nhân tạo lên tiếng: “Chúng ta đang triển khai chương trình trại nghiên cứu AI. Đây là người sáng lập của XX Aerospace, còn đây là người sáng lập XX Biology và XX Robot… Đều là những doanh nghiệp mới thành lập. Có thể nói đây là những công ty triển vọng nhất cả nước ở thời điểm hiện tại. Phía bên này là những sinh viên tài năng đến từ những trường đại học hàng đầu nước ta. Đây, cậu bạn này là sinh viên năm ba, đứng đầu chuyên ngành AI của Thanh Hoa, cậu này thì là năm hai. Các bạn kia thì đến từ Bắc Đại, cũng là những người xếp thứ nhất của khóa. Đằng kia là đội quán quân của cuộc thi Robot thế giới. Còn bên kia kia nữa… Ban nãy tôi vừa mới thông báo cho các bạn ấy rằng Giáo sư Hồng có thể sẽ qua lớp xem một chút, kết quả là mọi người đều muốn ra đón giáo sư. Ha ha! Họ đều biết rằng Giáo sư Hồng là chuyên gia hàng đầu của lĩnh vực AI, là người đã giải quyết được vô số vấn đề nan giải của ngành trí tuệ nhân tạo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

“…” Giáo sư Hồng lại càng thêm sượng sùng.

Giám đốc Trí tuệ nhân tạo lại tiếp tục: “Trại nghiên cứu của Tập đoàn Oceanwide là trại nghiên cứu duy nhất trên cả nước ở thời điểm hiện tại. Oceanwide hiểu bản thân có trách nhiệm quan trọng đối với xã hội.”

“Giám đốc Liễu!” Một cậu trai trẻ lên tiếng, “Giáo sư Hồng sẽ đứng lớp giảng bài cho chúng tôi sao? Sẽ hướng dẫn chỉ điểm cho chúng tôi sao?”

“Phải đó, một hướng dẫn nhỏ của giáo sư cũng là sự giúp đỡ to lớn đối với chúng tôi!”

“Chưa biết được,” Giám đốc cười, “Cái này phải xem Giáo sư Hồng có chấp nhận gia nhập Oceanwide của chúng ta không đã.”

Lời vừa dứt, ánh mắt của cả trăm người lập tức nhất loạt dừng trên người Giáo sư Hồng: “Giáo sư đến đi~” “Đến đi mà~” “Nhất định phải đến đó~” “Xin giáo sư đấy~” “Xin giáo sư hãy tới ạ!” “Đúng đó, giáo sư nhất định phải tới nhé!” “Chúng tôi dập đầu xin giáo sư hãy đến ạ! Bịch bịch bịch!”

Có cô gái tinh nghịch nói: “Chúng tôi sẽ chờ ạ! Sẽ chờ giáo sư mãi mãi!”

Rồi lại có một cậu trai vừa xoay người vừa hát vang: “Lòng này~ sẽ chờ người~ mãi mãi chờ người~” Mấy người xung quanh cũng xoay xoay uốn éo cùng.

Những người đứng đây đều là thanh niên trẻ tuổi, họ tự tin, sảng khoái, rạng rỡ, khiến cả hành lang tràn ngập tiếng cười rộn ràng.

Đương nhiên là vẫn có những người hướng nội kiểu IT điển hình.

Sự rộn ràng này theo Giáo sư Hồng mãi đến lúc ông bước vào phòng hợp mới thôi.

Giáo sư Hồng đã dừng chân ở Bộ phận AG một tiếng đồng hồ.

Ba giờ năm lăm phút, thấy đã sắp đến giờ hẹn, Kinh Hồng đứng dậy và cài lại nút áo của bộ vest. Anh khép cửa văn phòng lại rồi sải bước về phía tầng làm việc của Bộ phận AG.

Là anh qua đó chứ không phải đối phương qua đây, chỉ riêng điều này đã thể hiện đầy đủ sự chân thành của Oceanwide.

Khi trò chuyện với Giáo sư Hồng, Kinh Hồng phát hiện, hình như ông cũng không kiên định với bên kia tới vậy. Giáo sư đã hỏi Kinh Hồng vài câu hỏi, những câu hỏi này đã cho thấy Oceanwide không phải là không có chút cơ hội nào.

Kinh Hồng khéo ăn khéo nói, lời anh nói ra vừa có sức thuyết phục, vừa khiến đối phương cảm thấy hào hứng với cuộc trò chuyện. Ngoại hình sáng sủa của anh cũng là một điểm cộng. Sau khi nghe về những tham vọng của tập đoàn, về kế hoạch tương lại, khả năng nghiên cứu và phát triển, về chi tiết quá trình chuẩn bị và kết quả theo từng giai đoạn của Oceanwide, giáo sư trông có vẻ càng dao động hơn.

Rồi sau đó đến năm giờ hơn, không hiểu từ đâu mà đã có mấy nhà báo kinh tế tài chính lên bài về chuyện này với những tiêu đề như “Trại nghiên cứu của Tập đoàn Oceanwide bày tỏ mong muốn mời Giáo sư Hồng Húc tham gia”.

Cụ thể bài báo viết: “Trại nghiên cứu khoa học của Tập đoàn Oceanwide là trại nghiên cứu về AI đầu tiên và duy nhất ở Trung Quốc. Nơi đây tập trung gần như tất cả những tài năng trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trên cả nước, bao gồm các CEO và CTO (Giám đốc kỹ thuật) của các công ty khởi nghiệp nổi bật, các sinh viên tài năng đến từ những trường đại học hàng đầu, cũng như các cá nhân và đội thi đã chiến thắng trong các cuộc thi về AI trong nước và quốc tế… Ngoài ra…

Được biết, tất cả các học sinh của trại nghiên cứu đã cùng bày tỏ mong muốn Giáo sư Hồng sẽ tham gia vào trại nghiên cứu của tập đoàn để truyền đạt lại những tri thức quý báu cho thế hệ tiếp theo…”

Mấy cái này không phải do Kinh Hồng sắp xếp, nhưng rất hợp ý anh.

Hồng Húc là người có tính cách ngại ngùng, vậy thì càng phải tâng bốc ông nhiều hơn. Bây giờ, cả giới công nghệ và giới học thuật đều đã biết rằng hàng trăm học sinh đang vô cùng mong mỏi được Giáo sư Hồng truyền dạy kiến thức, mà trăm người này chính là tương lai của ngành trí tuệ nhân tại Trung Quốc. Như vậy, nếu Hồng Húc từ chối lời mời của Oceanwide thì ông trong lòng đại chúng sẽ biến thành một người xấu, một người “lòng dạ sắt đá”, một người “vì tiền hay gì đó mà từ chối cả trăm người”, “cả đời sống ở Mỹ, cống hiến cho Mỹ, bây giờ về Trung Quốc, nói muốn cống hiến của Trung Quốc mà thực chất mục đích lại đâu phải vì tương lai của đất nước”. Nếu tình cảnh trên xảy ra, trọng lượng lời nói của ông sẽ bị giảm đi rất nhiều. Bởi Hồng Húc từng nói rằng, “tôi muốn cho mọi người thấy rằng, bản thân tôi chưa từng vì nước Mỹ mà quên đi quê hương”. Chính vì vậy, đây chắc chắn không phải là điều mà giáo sư mong muốn.

Là một người theo đuổi học thuật, Giáo sư Hồng sẽ không thể nào biết được tất cả đều là sắp xếp của Oceanwide.

Tham Khảo Thêm:  Chương 51

*

Tập đoàn Thanh Huy.

Bảy giờ tối, Chu Sưởng bước ra khỏi Thanh Huy.

Hôm nay hắn đổi sang xe Rolls-Royce.

Một bên tai Chu Sưởng đeo tai nghe không dây, hắn vừa nghe điện thoại vừa nhấc chân bước lên xe.

Cuộc gọi này đến từ Giám đốc Nhân sự của Thanh Huy. Giám đốc nói rằng Giáo sư Hồng đột nhiên trở nên do dự và nói muốn suy nghĩ thêm, “Tôi hỏi muốn suy nghĩ về vấn đề gì thì giáo sư không nói, tôi thấy có khả năng chúng ta sẽ bị nạy góc tường.”

Lúc này bên Thanh Huy còn chưa thấy tin được đưa bởi phóng viên kinh tế tài chính, cũng chưa biết về sự việc phát sinh bên Oceanwide, nhưng không hiểu sao, trong đầu Chu Sưởng lại lập tức bật lên một cái tên: Kinh Hồng.

Có phải Kinh Hồng kia lại làm cái gì không.

Chu Sưởng yêu cầu Giám đốc Nhân sự liên lạc lại với Giáo sư Hồng, hỏi rõ xem ông đang băn khoăn điều gì. Giám đốc nói đã gọi lại nhiều lần rồi nhưng giáo sư không nhận máy nữa. Chu Sưởng đáp đã hiểu, nói nếu sáng mai vẫn không có tin tức gì, hắn sẽ kênh riêng để liên lạc với giáo sư.

Ngắt điện thoại, Chu Sưởng dựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lưng ghế được bọc da bò Nappa. Bò Nappa được nuôi ở phía bắc dãy Alps, đây là nơi loài muỗi không sinh trưởng được do tác động của ánh sáng mặt trời, độ ẩm không khí và một số yếu tố tự nhiên khác. Chính vì vậy, da bò Nappa là chất da hoàn hảo với bề mặt nhẵn mịn và mềm mại. Chỉ có những chiếc ô tô cao cấp hạng sang mới dùng da bò Nappa làm da bọc ghế.

Chu Sưởng không nghĩ các trường đại học có bản lĩnh mời được Giáo sư Hồng Húc, hắn chỉ nghi ngờ Kinh Hồng thôi.

Trầm ngâm một lát, di động của Chu Sưởng lại vang lên.

Chu Sưởng tưởng vẫn là chuyện của Giáo sư Hồng, nhìn màn hình rồi mới biết là không phải.

Là em họ Chu Thanh Viên của hắn.

Chu Sưởng thả lỏng người, nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”

Chu công tử cười khì: “Cũng chẳng có gì, chỉ là nghe nói bố anh đã bắt đầu sắp xếp cho anh đi xem mắt rồi hả? Nghe nói là con gái của tập đoàn Thời Hi? Em hỏi thăm tí thôi, hóng hớt ấy mà.”

Chu Sưởng cười nhếch mép: “Tin tức của cậu cũng nhanh đấy.”

“Thế sao rồi?”

Chu Sưởng đáp: “Tôi không gặp.”

“Tại sao chứ?” Chu Thanh Viên tò mò, “Bố anh nói đúng đó. Hôn nhân sắp đặt có rất nhiều lợi ích. Một là môn đăng hộ đối, bớt đi rất nhiều phiền phức sau này. Hai là công ty của hai bên gia đình sẽ có sự liên kết chặt chẽ hơn, có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn.”

“Thôi khỏi.” Chu Sưởng thản nhiên nói, “Môn đăng hộ đối gì chứ? Nhà nào có thể môn đăng hộ đối với tôi?”

“Anh còn đòi môn đăng hộ đối trăm phần trăm chắc?” Chu Thanh Viên nói móc, “Mạo muội được nhắc nhở anh, nhà duy nhất hoàn toàn môn đăng hộ đối với Thanh Huy chỉ có Oceanwide thôi.”

“Oceanwide?” Chu Sưởng biếng nhác đáp. Nghĩ đến đôi mắt bừng bừng dã tâm kia, hắn chợt đưa tay lên kéo lỏng cà vạt ra, “Ừm, thế nghe còn được.”

Chu Thanh Viên xoắn cả lưỡi lại: “Đại ca đang đùa đó hả?”

Chu Sưởng hỏi: “Chứ còn gì?”

Chu Thanh Viên hết hồn, lại nói tiếp: “Thế anh đã thấy cô ấy chưa? Nghe nói cô con gái duy nhất của tập đoàn Thời Hi đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Có vẻ xứng đôi với anh lắm đấy.”

Chu Sưởng cười nhạt: “Tự cô ta có dám nói ‘rất xứng đôi’ không?”

Chu Thanh Viên sợ đến mức câm miệng.

Một lúc sau cậu ta mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Ây da, nói thật thì này là bố anh kêu em gọi hỏi tình hình xem mắt của anh đấy, với cả tranh thủ khuyên nhủ anh nữa. Ông già nói anh thì ngang ngược hết lối, cô gái kia thì dịu dàng nhẹ nhàng, quá hợp với anh.”

“Dịu dàng à,” Chu Sưởng nói, “Thế thì càng không xứng đôi rồi.”

Chu Thanh Viên: “…”

“Được rồi em không khuyên nổi anh cái gì đâu. Để rồi xem anh có tìm được ai ‘xứng đôi’ với anh không.” Chu Thanh Viên bó tay, “Nhưng dù sao thì ông già nhà anh trông có vẻ cố chấp lắm. Anh không gặp cô này thì vẫn còn cô thứ hai, ba, bốn, năm đang chờ anh đấy.”

Chu Sưởng nói: “Bố tôi cũng hao tâm tổn sức ghê.”

“Không có việc gì làm chứ còn gì.” Chu Thanh Viên nói, “Công ty thì giao cho anh rồi. Giờ chuyện công ty ông ta có quản được nữa đâu, thế thì đành phải quản chuyện cả đời của anh thôi.”

“Làm chuyện vớ vẩn.” Chu Sưởng nói, “Việc công ty ông ta không quản được, việc của tôi ông ta càng đừng mong quản.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.