Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 21: Ngài trông vô cùng tôn quý



Triệu Miên ngủ một giấc cũng không yên ổn, trên người lúc lạnh lúc nóng, cảnh tượng trong mộng rực rỡ chói loá, hồi ức và hư ảo đan xen, vô số giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai hắn.

Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy có người đi tới đi lui trước mặt hắn, hắn cố gắng muốn tỉnh lại, nhưng mí mắt giống như bị vật nặng đè lên, mở thế nào cũng không mở ra được.

Cho đến khi một giọng nói thốt lên: “Ồ? Dường như có người đến đón chúng ta.”

Giấc mơ hỗn độn của Triệu Miên trong nháy mắt bị một tia chớp bổ ra, ý thức tỉnh táo cùng lúc quay trở lại.

Có thể vào trong rừng trúc này chỉ có bản thân Vạn Hoa Mộng, nhưng giọng nói kia nói là có người đến “đón” bọn họ, tình huống khả thi nhất là Vạn Hoa Mộng, hoặc nói là Lục Vọng không chịu nổi áp lực, không thể không khuất phục thả người.

Cho nên, đến đón bọn họ chỉ là người của Nam Tĩnh hoặc Bắc Uyên.

Triệu Miên chợt mở to mắt, ngồi thẳng người, vô cùng bình tĩnh nói: “Thay Cô buộc tóc thay quần áo.”

Sự “hồi phục” đột ngột của Triệu Miên khiến Ngụy Chẩm Phong ở bên cạnh sửng sốt: “Ngươi không sao chứ?”

Triệu Miên liếc mắt nhìn Ngụy Chẩm Phong, biết rõ không thể trông chờ vào người này.

Hắn nhanh chóng ra khỏi giường, hoàn toàn không giống như một người vẫn còn bị sốt. Y phục của hắn đã không thể mặc được nữa, may mắn trong nhà còn giữ lại y phục của chủ nhân trước, tuy rằng chúng đều có màu trơn khiêm tốn, nhưng chất lượng cũng tàm tạm, hắn miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Triệu Miên chọn ra một bộ y phục dài màu xanh từ trong đó, sau đó ngồi xuống trước gương, nghiêm túc cẩn thận chải tóc cho mình.

Mặc xong, Triệu Miên sửa sang lại cổ áo của mình, hỏi: “Cô trông như thế nào?”

Ngụy Chẩm Phong mơ hồ hiểu ra Triệu Miên lo lắng điều gì. Y mỉm cười: “Ngài trông vô cùng tôn quý, thưa Điện hạ.”

Đây không phải là một lời khen. Thái tử Điện hạ sắp gặp người khác khóe mắt đuôi mày toàn là vẻ cao ngạo, hoàn toàn khác với thiếu niên đêm qua run rẩy ở trong ngực y nói rằng có thể ăn cơm, màu xanh tượng trưng cho khí phách này mặc trên người hắn càng tăng thêm hai phần cao quý.

Triệu Miên hài lòng gật đầu: “Đi thôi.”

Triệu Miên đi tới cửa, nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn lướt qua trên người Ngụy Chẩm Phong, thật sự không soi ra được chỗ nào có thể châm chọc, đành phải trào phúng chung chung: “Ngươi cứ thế đi ra ngoài gặp người khác?”

Ngụy Chẩm Phong lười biếng “Ừ” một tiếng.

Triệu Miên không nói nhiều.

Nếu Ngụy Chẩm Phong mất mặt thì cũng là người Bắc Uyên mất mặt, liên quan gì đến hắn.

Huống hồ, dung mạo như y làm sao có thể mất mặt được.

Triệu Miên suy đoán không sai, đến đón bọn hắn đúng là Thẩm Bất Từ, Chu Hoài Nhượng cùng đám người Vân Ủng Hoa Tụ.

Sau khi Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong bị nhốt trong rừng tre, sứ thần của Nam Tĩnh và Bắc Uyên lần lượt đến Kinh Đô, mạnh mẽ gây áp lực lên Đông Lăng, bức bách Lục Vọng giao thuốc giải và thả người.

Lúc đó Đông Lăng có thể nói là loạn trong giặc ngoài, bên trong có Cổ Hòe dẫn đầu bách quan can ngăn Vạn Hoa Mộng, bên ngoài có hai nước Nam Bắc hùng hổ hăm doạ, Lục Vọng Lục thái hậu vậy mà không hề chật vật khó khăn, nếu hai chuyện đều do Quốc sư gây ra, vậy thì gọi Quốc sư tới, mọi người cùng nhau nói cho rõ ràng là được.

Đủ mọi chuyện xảy ra trong đó không cần phải kể ra, kết quả cuối cùng hai nước Nam Bắc gây áp lực bắt Lục Vọng đồng ý cho bọn họ tự mình dẫn người tìm kiếm trong Nam Cung Sơn. Nhưng có thể tìm được thuốc giải hay không, có thể tìm được người mà bọn họ muốn tìm hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh.

Phải biết rằng, Nam Cung Sơn là địa điểm cơ mật của Đông Lăng, tương đương với Thiên Cơ Viện của Nam Tĩnh, Phụ Tuyết Lâu của Bắc Uyên cùng với Hoàng Thành Ty của Tây Hạ. Nam Cung Sơn phải mở rộng cửa cho các nước khác, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng nhục nhã, hơn nữa mức độ nhục nhã của nó không thua gì cắt đất cầu hoà, bồi thường đất đai.

Nghe nói, Cổ Hoè và các lão thần tại hiện trường tận mắt nhìn thấy Thái hậu thỏa hiệp với sứ thần hai nước Nam Bắc, người nào người nấy ngửa mặt lên trời khóc rống lên, nước mắt ràn rụa, nếu không phải có thị vệ trong triều đình ngăn cản, thì ngay lập tức đã có thể có hai ba người lao đầu vào cột tự vẫn.

Đối mặt với chúng thần đang đòi sống đòi chết, Lục Vọng chỉ khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ai gia cũng lấy đại cục làm trọng, ít nhất Đông Lăng hiện tại vẫn chưa mất nước như Tây Hạ, không phải sao.”

Mà trong mắt sứ thần Nam Bắc, Lục Vọng hào phóng để cho bọn họ lục soát núi như vậy, ngược lại chứng minh trong đó chắc chắn có điều kỳ lạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thứ nhất, Nam Cung Sơn lớn như mê cung, chỉ bằng mấy người do sứ thần mang đến muốn lục soát hết ngọn núi ít gì cũng cần vài tháng. Bọn họ muốn tăng tốc thì chỉ có thể triệu tập những người đáng tin cậy ở khu vực gần Kinh Đô, như vậy, chỉ cần Đông Lăng điều tra thêm một chút đối với những người được triệu tập này, là có thể nhổ bỏ không ít gián điệp đang ẩn nấp ở Kinh Đô.

Là người cần tìm quan trọng, hay những gián điệp do Thiên Cơ Viện và Phụ Tuyết Lâu cực cực khổ khổ bồi dưỡng ra quan trọng, phải xem bọn họ tự mình chọn lựa như thế nào.

Thứ hai, Lục Vọng hình như đã đoán trước chuyện lục soát núi của nước khác, nên đã chuyển bí mật quốc gia đến nơi an toàn từ sớm, bọn họ cùng lắm chỉ tìm ra một ít bí mật nhỏ không quan trọng, ví dụ như vị triều thần nào đó nuôi ngoại thất ở bên ngoài, thiếu gia nhà nào gian díu với tiểu thiếp nhà nào….. Những chuyện này cho dù bị hai nước Nam Bắc biết được, cũng không tổn hại đến nền tảng quốc gia.

Thứ ba, Vạn Hoa Mộng đã là mục tiêu chỉ trích của mọi người, Nam Cung Sơn do gã cầm đầu không thể dùng được nữa. Lần này vừa vặn có thể mượn tay nước khác dẹp bỏ Nam Cung Sơn hoàn toàn. Đợi đến khi kết thúc việc này, hắn muốn xây dựng lại mấy tòa Nam Cung Sơn mà không được.

Lục Vọng có thể tương kế tựu kế dưới các tầng áp lực nặng nề, tài năng trí tuệ mưu lược có thể nhìn thấy rõ. Đem so với một ít tiếng xấu làm nhục hay không làm nhục quốc gia, hắn quan tâm đến lợi ích thiết thực hơn.

Sứ thần của hai nước Nam Bắc đều là nhân trung long phượng, tất nhiên có thể nhìn ra dụng ý của Lục thái hậu. Nhưng thời gian gấp gáp, thân phận người mà bọn họ muốn tìm người này còn quý trọng hơn người kia, không ai dám chậm trễ.

Hai bên cố hết sức để triệu tập lực lượng, hai nước Nam Bắc tạm thời kết minh, cùng nhau đi tới Nam Cung Sơn tìm người tìm thuốc. Điều khiến người ta khó hiểu chính là, Vạn Hoa Mộng lại cực kỳ hào phóng nói cho bọn họ phương pháp đi tới rừng tre, khiến bọn họ rất nhanh tìm được chỗ của Thái tử Điện hạ và Vương gia.

Về phần thuốc giải của Thư hùng song cổ, đi khắp Nam Cung Sơn cũng không tìm ra được.

Vạn Hoa Mộng không nói dối, đúng là gã đã đưa cho Ngụy Chẩm Phong và Triệu Miên viên thuốc duy nhất trên đời. Giờ phút này cho dù Bắc Uyên và Nam Tĩnh muốn tiêu diệt Đông Lăng, gã cũng không lấy ra được viên thứ hai.

Chu Hoài Nhượng đi theo đội quân xuyên qua rừng tre, đi tới trước gian nhà nhỏ. Hắn vội vàng muốn vào phòng tìm Điện hạ, nhưng bị Bạch Du ngăn lại: “Đợi ta gõ cửa trước xem.”

Đêm trăng tròn đã qua, nếu đêm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì, với sự hiểu biết của nàng về Điện hạ, Điện hạ nhất định không mong bọn họ đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy.

Trong lúc đám người Chu Hoài Nhượng nóng nảy chờ đợi, cửa được mở ra từ bên trong, hai vị thiếu niên một trước một sau đi ra.

Đi đầu tất nhiên là Thái tử Điện hạ của hắn, kiêu ngạo phú quý trước sau như một, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, vỏn vẹn hai ngày đã gầy đi một vòng, trên môi cũng không có huyết sắc gì.

Nhưng biểu tình xem thường bất kỳ kẻ nào kia đủ để chứng minh Điện hạ không có gì đáng ngại.

Tảng đá lớn trong lòng Chu Hoài Nhượng rơi xuống, gần như mừng đến phát khóc: “Công tử, cuối cùng chúng ta tìm được ngài rồi!”

Triệu Miên thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Sau đó, Chu Hoài Nhượng chuyển ánh mắt sang người bên cạnh Điện hạ, nhất thời ngây ngốc tại chỗ.

Xin lỗi, thiếu niên kia, ngươi là ai?

Ngụy Chẩm Phong biết rõ sắp gặp người nhưng không cố ý sửa soạn, y vẫn mặc bộ trang phục mạnh mẽ thắt đai lưng đơn giản của mình, chỉ là tiện tay khoác một chiếc áo khoác ở bên ngoài, mái tóc dài chưa bới để xoã xuống tự nhiên, như thể giữa trưa vừa mới ngủ dậy, không chỉnh đốn đứng cùng một chỗ với Điện hạ bọn họ, thế mà, dường như, có vẻ rất đẹp mắt?

Chu Hoài Nhượng sững sờ quay sang Thẩm Bất Từ, trong mắt viết mấy chữ to: lão Thẩm, hình như ta bị mù rồi.

Thẩm Bất Từ: “……”

Từng bị Triệu Miên trách cứ có bệnh về mắt vì lên tiếng bảo vệ Vương gia nhà mình, Hoa Tụ lập tức có loại cảm khái được trầm oan giải tội: Nàng đã nói chỉ xét về ngoại hình hai người có vẻ rất xứng đôi mà! Không ai chịu tin nàng, không ai chịu tin nàng!

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Chương 26

Bị kinh ngạc không chỉ có Chu Hoài Nhượng, còn có Triệu Miên. Bởi vì hắn phát hiện tới đón hắn ngoại trừ ba người của Đông Cung, còn có hai vị trọng thần một văn một võ từ kinh thành xa xôi đến.

Võ là An Viễn hầu từng suýt dọa tiểu Thái tử khóc, còn văn thì là……

Triệu Miên lập tức thu hồi vẻ cao ngạo khinh đời trên mặt: “Dung đại nhân?”

Người đứng đầu đoàn sứ thần của Nam Tĩnh, chính là lão sư của Triệu Miên, thái phó của Thái tử, Dung Đường.

Ở Nam Tĩnh mỹ nhân nhiều như mây, dung mạo của Dung Đường có lẽ không tính là thuộc nhóm hàng đầu, nhưng khí chất của ông ấy tuyệt đối là một trong những người nổi bật nhất.

Chỉ thấy ông ấy trong bộ y phục trắng hơn tuyết, thanh lãnh xuất trần, trong từng cử chỉ đều mang theo sự kiêu hãnh tự nhiên từ trong xương của một văn nhân. Đáng tiếc ông ấy thân thể yếu ớt nhiều bệnh, người gầy gò, chưa đầy bốn mươi nhưng quanh năm không thể không làm bạn với thuốc thang và xe lăn. Trước đây Bạch Du tạm rời đi, cũng là phụng mệnh Triệu Miên, đi tìm thuốc chữa bệnh cho Dung Đường.

“Công tử,” Dung Đường chăm chú nhìn Triệu Miên thật lâu, bằng mắt thường xác định Triệu Miên không có gì đáng ngại, rồi phân phó Bạch Du: “Đội mũ che mặt cho công tử.”

Thái tử một nước âm thầm lẻn vào Đông Lăng bị nhốt ở Nam Cung Sơn không phải chuyện vẻ vang gì, hơi sơ sẩy một chút sẽ bị Đông Lăng nắm thóp, tổn hại đến thể diện hoàng thất Nam Tĩnh, thân phận Thái tử Điện hạ có thể giấu bao nhiêu người được bấy nhiêu người.

Triệu Miên có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Thừa tướng lại phái lão sư đến đón mình, hai người này trước giờ chẳng qua lại gì.

Đây chẳng lẽ là ý của phụ hoàng? Chẳng lẽ phụ hoàng đã biết chuyện hắn trúng cổ ở Đông Lăng?

Sau khi Triệu Miên đội mũ che mặt, Dung Đường và An Viễn Hầu định hành lễ với hắn, bị hắn đưa tay ngăn lại: “Hai vị không cần đa lễ.”

Giơ tay lên, một cơn choáng váng ập tới, Triệu Miên suýt nữa không đứng vững. Hắn dùng đầu ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, để đau đớn duy trì sự tỉnh táo cho mình.

Ở đây ngoại trừ người Nam Tĩnh bọn họ, còn có người Đông Lăng, sứ thần của Bắc Uyên, hắn quyết không thể bày ra tư thái của kẻ yếu.

Lại nói, Nam Tĩnh có Dung Đường và An Viễn Hầu tới, vậy Bắc Uyên thì sao?

Triệu Miên nhìn về phía Ngụy Chẩm Phong, chỉ thấy Ngụy Chẩm Phong đang nói chuyện với một vị lão thần mặc quan phục Bắc Uyên. Vị lão thần này tên là Dịch Khiêm, là viện trưởng Ngoại Phiên viện (chắc kiểu cơ quan ngoại giao) của Bắc Uyên. Ngoại Phiên viện của Bắc Uyên ngang bằng với Hồng Lư Tự ở Nam Tĩnh, phụ trách đón tiếp khách nước ngoài và các công việc nghi lễ trong triều.

Sứ thần Bắc Uyên mấy lần đến thăm Nam Tĩnh, Dịch Khiêm đều là nhân vật đứng đầu quan trọng nhất trong đó, Triệu Miên cũng từng giao tiếp vài lần với ông ta. Uyên Đế có thể phái ông ta đến đón Ngụy Chẩm Phong, có thể nhìn ra Uyên Đế coi trọng đứa con thứ này.

Phía Bắc Uyên, Vân Ủng thấy Triệu Miên che mặt, vừa sửa sang lại áo khoác lỏng lẻo cho Ngụy Chẩm Phong, vừa nói: “Chủ nhân, ngài có muốn đổi mặt luôn không?”

Chỉ vì nốt ruồi dưới hai mắt mang tính biểu tượng của tiểu Vương gia các nàng, thật sự là quá dễ nhận ra.

Ngụy Chẩm Phong suy nghĩ một chút, nói: “Không cần, đã gần như bại lộ cả rồi. Huống hồ Thái tử Điện hạ còn đang bị bệnh, để hắn ăn được thêm mấy chén cơm đi.”

1

Đám Vân Ủng:?

Gia thần đã đến, Thái tử Nam Tĩnh và Bắc Uyên tiểu Vương gia “sống tựa vào nhau” hai ngày nay đương nhiên phải tạm thời chia tay.

Ngụy Chẩm Phong đi tới trước mặt Triệu Miên, hơi gật đầu: “Vậy, tạm biệt tại đây, Điện hạ.”

Ở trước mặt nhiều người như vậy, lễ nghi phong độ của Ngụy Chẩm Phong ngược lại không soi ra được một chút lỗi lầm nào.

Triệu Miên gọi y lại: “Vương gia xin dừng bước.”

Ngụy Chẩm Phong khách khách khí khí nói: “Điện hạ còn gì chỉ giáo.”

Triệu Miên liếc mắt nhìn Dịch Khiêm đứng sau lưng Ngụy Chẩm Phong, hỏi: “Chiêu cuối của Vương gia là cái gì?”

Ngụy Chẩm Phong hơi suy nghĩ, cảm thấy nói cho Triệu Miên cũng không có vấn đề gì. Cho dù bây giờ y không nói, Triệu Miên điều tra tỉ mỉ một chút cũng có thể tra ra được.

“Một chất tử (con tin) của Đông Lăng ở lại Bắc Uyên Thịnh Kinh, trên danh nghĩa là cháu trai của Lục Vọng, thực tế rất có thể là con riêng của hắn.” Ngụy Chẩm Phong có qua có lại hỏi: “Điện hạ thì sao?”

Triệu Miên không trả lời, hắn nói với Dung Đường: “Đi thôi.”

Ngụy Chẩm Phong: “……”

Giỏi ha.

Ngụy Chẩm Phong nhìn Theo Triệu Miên rời đi, rồi cũng xoay người rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 299

Bất kể chiêu cuối của y và Triệu Miên là cái gì, cũng không có tác dụng đối với tên điên Vạn Hoa Mộng. Nhưng mọi thứ đã đến nước này, có nói thêm nữa cũng vô dụng. Kế tiếp phải tính sổ, mới là ưu tiên hàng đầu.

Nếu không có gì bất ngờ, y và Triệu Miên hẳn là rất nhanh sẽ gặp lại.

Chu Hoài Nhượng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ngụy Chẩm Phong, thật sự không thể liên hệ một công tử thiếu niên đẹp trai ngời ngời như vậy với một Lý Nhị ba mươi hai tuổi. Khi Ngụy Chẩm Phong đi ngang qua hắn, hắn thật sự nhịn không được, hỏi: “Xin hỏi, ngươi thật sự là Bắc Uyên tiểu Vương gia sao?”

Ngụy Chẩm Phong đầu cũng không quay lại: “Không phải, ta là Lý Nhị.”

“Ồ, nhưng dưới mắt ngươi có hai nốt ruồi……?”

“Ta chấm đại lên.”

Chu Hoài Nhượng: “……” Tiêu rồi, ngay cả người Bắc Uyên cũng phát hiện hắn ngu ngốc.

Xe ngựa của Nam Tĩnh chờ ngoài cửa Nam Cung đã lâu. Triệu Miên được Bạch Du dìu lên xe ngựa, Bạch Du vừa chạm vào tay hắn, cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Bạch Du đang định mở miệng thì đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Điện hạ, nàng đành phải nuốt lời vào trong bụng, lo lắng canh giữ bên cạnh Điện hạ.

Triệu Miên và An Viễn Hầu, Dung Đường cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa. Câu hỏi đầu tiên hắn hỏi Dung Đường chính là có phải phụ hoàng đã biết chuyện xảy ra với hắn ở Đông Lăng hay không.

“Phải,” Dung Đường bình thản nói, “Tiêu thừa tướng không lừa gạt được.”

Sắc mặt Triệu Miên càng thêm tái nhợt: “Phụ hoàng nhất định là lòng như lửa đốt, lo lắng buồn phiền.”

“Không sai.” An Viễn Hầu hồi tưởng lại bộ dáng thánh thượng lúc đó mà sợ hãi, “Nếu không phải Tiêu thừa tướng ngăn cản, thánh thượng chắc đã phái quân đội quốc gia xuất binh đánh Đông Lăng.”

Triệu Miên sửng sốt: “Quân đội quốc gia?”

An Viễn Hầu giải thích: “Chính là bốn gia đình Tiêu, Dung, Hạ, Lý, cộng thêm Triệu thị của Thánh thượng —— Đây cũng không phải là thần nói nha, là nguyên văn của chính thánh thượng.”

Triệu Miên không thể không mỉm cười: “Đúng là lời phụ hoàng có thể nói ra.”

An Viễn Hầu lại nói: “Đáng tiếc hai nhà Hạ Lý, một nhà phải trấn thủ vùng phía Nam, một nhà không thể rời khỏi biên giới phía Bắc. Thánh thượng lấy đại cục làm trọng, liền phái lão thần một đường hộ tống Dung thái phó đi về phía đông, thuận tiện đón Điện hạ về nhà.”

Ý cười trên mặt Triệu Miên khẽ thu lại, chậm rãi nói: “Chỉ sợ không thể trở về nhanh như vậy.”

Có một số món nợ, hắn còn phải từ từ tính sổ với Đông Lăng, Bắc Uyên.

Dung Đường im lặng, mở miệng hỏi: “Điện hạ, chuyện Thư hùng song cổ……”

Triệu Miên chặn lại: “Lão sư, việc này ngày sau bàn tiếp, Cô có chút mệt mỏi.”

Dung Đường yên lặng nhìn Triệu Miên một hồi, nhàn nhạt nói: “Mong Điện hạ bảo trọng quý thể.”

Không có thuốc giải, hắn và Ngụy Chẩm Phong lại bình an vô sự, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lão sư là ai cơ chứ, ông ấy thông minh như vậy, không thể đoán không ra.

Nghĩ tới đây, Triệu Miên chỉ cảm thấy trên mặt toả ra từng đợt hơi nóng, một nửa là do bệnh, một nửa là nhục nhã. Hắn không thể không tự lừa mình dối người: “Cô may mắn, tìm thấy thuốc giải trong rừng tre, lão sư không cần lo lắng.”

Lời này thật sự quá giả, chỉ cần liếc mắt nhìn đường chỉ đỏ trên cổ tay hắn là có thể chọc thủng lời nói dối.

Dung Đường lại chỉ gật gật đầu, nói: “Được.”

Trở lại chỗ ở tạm thời của sứ thần Nam Tĩnh, Triệu Miên ra lệnh cho mọi người lui ra, chỉ để lại một mình Bạch Du hầu hạ bên cạnh.

Người khác vừa đi hết, Bạch Du liền khẩn cấp đỡ Lấy Triệu Miên, vội vàng nói: “Điện hạ ngài mau nằm xuống! Sao có thể sốt lợi hại như vậy…..”

Triệu Miên cố gắng chống đỡ lâu như thế, sớm đã đến mức cực hạn. Hắn để mặc cho Bạch Du đỡ mình lên giường, đầu còn chưa chạm vào gối, hắn đã hoàn toàn không còn sức lực.

Sau khi Bạch Du chẩn đoán xong, phán đoán Điện hạ bị phong hàn, từ đó dẫn đến sốt cao. Nàng dùng khăn thấm nước lạnh đặt lên trán Điện hạ, nói: “Điện hạ, ta đi sắc thuốc cho ngài, ngài ngủ trước một lát.”

Triệu Miên sốt đến mơ mơ màng màng, chỉ nhớ rõ phụ hoàng từng dặn bị bệnh phải nói thật với đại phu: “Bởi vì lúc ấy không dọn dẹp sạch sẽ…… thứ kia của y.”

1

Giọng của Điện hạ quá nhỏ, Bạch Du nhất thời không nghe rõ ràng, kề sát hỏi: “Sao cơ?”

Triệu Miên hữu khí vô lực mở mắt ra, nhìn thấy mặt Bạch Du, lại nhớ tới người ta là một nữ tử, đổi giọng gọi: “Bạch Du.”

“Điện hạ?”

“Mau chóng chữa khỏi Cô, còn có rất nhiều việc phải làm.”

– ———————————————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.