Cùng với cơn tức giận và bực bội do Thái tử Điện hạ nhất thời khó chấp nhận sự thật, toàn bộ Đông Cung đều rơi vào tình cảnh ảm đạm.
Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ phục vụ bên người Thái tử Điện hạ là những người đứng mũi chịu sào, hơi không chú ý một chút là đổ thêm dầu vào lửa. Bọn họ biết tâm tình Điện hạ rất không tốt, nhưng không biết nguyên nhân trong đó, cả ngày nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
Chu Hoài Nhượng ngủ không ngon, nuốt không trôi, người không biết còn tưởng rằng hắn có thai. Hắn tìm đến Bạch Du nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ mấy ngày nay đang phát điên phải không?”
Bạch Du: “……”
Bạch Du tin rằng hai người Thẩm Chu trung thành tận tuỵ với Điện hạ, nhất định có thể giữ bí mật cho Điện hạ. Sau khi nhận được sự đồng ý của Điện hạ, nàng nói việc Điện hạ mang thai cho hai đệ đệ Đông Cung này.
Chắc chắn là, vẻ mặt của các đệ đệ hoàn toàn vỡ vụn.
Bạch Du thở dài một hơi, đưa tay khép lại chiếc cằm đang kinh hãi của hai người: “Các ngươi trước tiên bình tĩnh lại một chút. Một canh giờ nữa, chúng ta quay lại bàn bạc biện pháp đối phó.”
Kết quả Chu Hoài Nhượng phải mất hai canh giờ mới miễn cưỡng hồi phục. Ba người tụ tập lại, Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ tỏ ý mọi việc sẽ nghe theo dặn dò của đại tỷ Đông Cung.
Bạch Du nói: “Điện hạ bây giờ rất dễ bộc phát, so với bình thường như hai người khác nhau, hoàn toàn không thể suy nghĩ đàng hoàng. Ưu tiên hàng đầu là lễ đăng cơ của Điện hạ. Tốt nhất là chúng ta nên làm cho Điện hạ tạm thời quên đi chuyện mang thai, trước hết để ngài ấy bình tâm lại rồi tính tiếp.”
Chu Hoài Nhượng mặt mày rầu rĩ nói: “Một chuyện lớn như thế, Điện hạ làm sao có thể quên được?”
“Đúng là không thể, nhưng chúng ta có thể làm một số việc trong khả năng của mình.” Bạch Du cẩn thận cảnh cáo, “Ví dụ những từ như “thai khí”, “đứa bé”, “ăn nhiều một chút”, “béo lên”, là ngàn vạn lần đừng nhắc tới trước mặt Điện hạ.”
Điều này không chỉ để Điện hạ ít nghĩ đến việc mang thai, còn là vì sự an toàn tính mạng của ba người ở Đông Cung bọn họ nhiều hơn.
Thẩm Bất Từ và Chu Hoài Nhượng đồng thanh gật đầu: “Hiểu rõ!”
Triệu Miên trong Cần Chính Điện đang nghe An Viễn Hầu báo cáo công việc. Cuộc thanh trừng Thiên Khuyết Giáo lần này, An Viễn Hầu luôn theo sát bên người Triệu Lâm, nắm rõ biểu hiện của Triệu Lâm như lòng bàn tay. Ông ấy thổi phồng sự dũng cảm của Triệu Lâm đ ến mức hoa bay đầy trời, nào là lấy một địch trăm, nào là dự đoán đường đi của kẻ thù giành được thắng lợi, còn ca ngợi Nhị điện hạ là chân truyền của Hạ đại tướng quân.
Triệu Miên nửa tin nửa ngờ, đệ đệ ngốc nghếch của hắn từ khi nào trở nên lợi hại như vậy: “Lời này là thật?”
“Là thật, là thật!!” An Viễn Hầu làm như thật nói: “Nhị Điện hạ mới mười bảy tuổi đã có năng lực như vậy, thực sự là hậu sinh khả uý nha.”
Vài năm gần đây, theo sự già đi của nhóm võ tướng An Viễn Hầu này, quan võ của Nam Tĩnh rơi vào tình trạng chưa có người thay thế, mặc dù không thiếu người có võ công cao cường, nhưng lại có rất ít nhân tài có thể làm tướng quân. Nếu sau này Triệu Lâm có thể kế thừa chức đại tướng quân, thì quá tốt.
Triệu Miên nhớ tới sau khi Triệu Lâm trở về, hắn ngoại trừ cái lần đêm khuya tới chất vấn Triệu Lâm là có chơi bời với nam nhân ở bên ngoài hay không, thì vẫn chưa có lần nào đặc biệt đến thăm đệ đệ. Sau khi An Nguyên Hầu lui xuống, hắn triệu Chu Hoài Nhượng tới, hỏi: “Nhị điện hạ bây giờ đang ở đâu?”
Chu Hoài Nhượng nói: “Vào giờ này, Nhị điện hạ hẳn là đang ở thao trường luyện công.”
Triệu Miên nói: “Bãi giá đến thao trường.” Không đợi Chu Hoài Nhượng trả lời, Triệu Miên lại nói: “Cô biết Cô có thai, không cần ngươi nhắc nhở.”
Chu Hoài Nhượng khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, thần cái gì cũng không nói mà.”
Triệu Miên không nghe thấy lời lẩm bẩm của Chu Hoài Nhượng, tiếp tục nói: “Cô cũng biết ngươi muốn nói ở thao trường đao kiếm không có mắt, Cô hiện giờ không thích hợp đi tới đó —— Sai hoàn toàn, nếu cái thứ trong bụng Cô ngay cả chút rủi ro này cũng chịu không nổi, thì nó cũng không xứng mang họ Triệu, cứ theo họ Ngụy của Ngụy Chẩm Phong đi.”
Chu Hoài Nhượng: “……”
Ban đầu Chu Hoài Nhượng định thành người câm một hồi, nhưng hiện tại xem ra, hắn có câm thiệt cũng vô dụng.
Thao trường trong hoàng cung Nam Tĩnh là do tiên đế cải tạo xây dựng lại từ hậu cung, nơi các mỹ nữ trong hậu cung chơi đùa ngày xưa đã trở thành nơi cấm quân của kinh thành thao luyện võ công.
Khi Triệu Miên đến thao trường, Triệu Lâm đang luyện quyền với một hình nộm bằng gỗ. Cậu đã luyện tập được một lúc, người đầy mồ hôi, áo ướt đến mức có thể vắt ra nước.
Triệu Miên ngăn cản thị vệ định đến thông truyền, đứng bên cạnh quan sát một lúc, Thẩm Bất Từ đứng ở phía sau cầm ô cho hắn. Triệu Miên nói với Chu Hoài Nhượng: “Kêu Thượng Thực Cục mang một ít nước đường giải nhiệt đến đây.”
Triệu Lâm nghe được thanh âm quen thuộc bèn nhìn qua, thấy là ca ca lập tức cười tươi như hoa nở: “Hoàng huynh!”
“Mệt không?” Triệu Miên hiếm hoi có vẻ mặt vui vẻ hoà nhã, “Nghỉ một lát rồi tập tiếp.”
Triệu Lâm làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội thể hiện bản thân trước mặt hoàng huynh: “Đệ mới luyện có một canh giờ, sao có thể mệt được. Hoàng huynh nhìn cánh tay của đệ nè,” Triệu Lâm co khuỷu tay, gồng lên cơ bắp ở cánh tay: “Có phải đệ cường tráng hơn Ngụy Chẩm Phong không?”
Triệu Miên nhướng mày: “Phải.”
Ngụy Chẩm Phong tuy cao, nhưng dáng người chắc chắn không phải thuộc loại cường tráng, cơ bắp cũng không khoa trương như đa số võ tướng, thuộc kiểu thon dài đẹp đẽ vừa người.
Triệu Lâm bị lời khen của ca ca làm cho ngây ngẩn không biết trời trăng gì luôn, đến mức cởi cả áo ra.
Thiếu niên một thân cơ bắp, màu da như lúa mì toả ra vẻ khỏe khoắn tràn đầy sức sống, sáu khối cơ ở bụng dưới tỏa sáng quyến rũ dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Ánh mắt Triệu Miên đột nhiên tối sầm, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi muốn làm gì?”
“Cho hoàng huynh xem cơ bắp của đệ đó.” Triệu Lâm cười hì hì nói, “Hoàng huynh có muốn sờ không?”
Thẩm Bất Từ nhắm mắt lại, y không đành lòng chứng kiến cảnh tượng sắp xảy ra.
Triệu Miên chậm rãi nói: “Cho nên, ngươi là đang khoe cái bụng phẳng lì của ngươi với Cô?”
Lúc này Nhị điện hạ còn chưa ý thức được mình đang rút vảy rồng trên người Hoàng huynh: “Đúng á đúng á, bụng dưới của đệ phẳng lắm, hoàng huynh sở thử đi mà.”
“Cô không sờ. Bụng dưới phẳng ghê gớm lắm sao, ai lại chưa từng phẳng.” Triệu Miên hừ lên cười lạnh, “Khi Cô mười bảy tuổi còn phẳng hơn ngươi, có gì để khoe chứ.”
Nhị Điện hạ rốt cuộc cũng phát hiện ra tâm tình khác thường của Thái tử Điện hạ, vừa ngơ ngác vừa khó hiểu: “Đệ không phải, đệ không có…..”
“Nơi này thỉnh thoảng có cung nữ đi ngang qua, ngươi cũng đừng có thất lễ. Mau mặc áo vào, che cái bụng của ngươi cho thật kín vào.” Triệu Miên phất tay áo bỏ đi, “Cô nhìn thấy lại bực mình.”
Triệu Lâm ngốc ra tại chỗ, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Chu Hoài Nhượng.
Chu Hoài Nhượng buông thõng hai tay, bày ra nụ cười đau khổ nhìn Triệu Lâm.
Đã hai ngày trôi qua, tâm trạng của Thái tử Điện hạ vẫn không có chút cải thiện nào. Bạch Du sâu sắc nhận ra dựa vào mấy tên đệ đệ là vô ích, vẫn là nàng phải nghĩ ra cách.
Buổi chiều, Thái tử Điện hạ đang phê tấu chương, Bạch Du kêu Chu Hoài Nhượng đi nghỉ ngơi, để nàng ở bên cạnh Thái tử phục vụ bút mực.
Nhân lúc Điện hạ tạm nghỉ ngơi một lát, nàng đột nhiên nói: “Bảo bảo của Điện hạ thật ngoan thật săn sóc, thuộc hạ từng chăm sóc rất nhiều thai phụ, còn chưa từng thấy tiểu bảo bối nào ngoan như vậy.”
Triệu Miên nheo mắt lại: “Ngươi đây là có ý gì?”
“Điện hạ có thai ba tháng rồi, tuy rằng ăn không ngon miệng lắm, nhưng chưa từng có cảm giác buồn nôn ốm nghén, hoặc là đau đầu mất ngủ.” Trên mặt Bạch Du mang theo nụ cười giống như dì nhỏ, “Đây chẳng phải là biểu hiện tiểu bảo bối thương phụ thân sao?”
Nhưng Thái tử Điện hạ hoàn toàn không bị tác động bởi chiêu này: “Thôi đi. Nó mới bao lớn, làm sao biết thương Cô được.”
Bạch Du nói: “Điện hạ, ngài nghĩ xem. Rất nhiều người khi mang thai có thể nôn đến tối tăm trời đất, bao gồm cả bệ hạ, mấy tháng đầu ngài ấy mang thai tiểu công chúa, ốm nghén có chút dữ dội, nhưng Điện hạ lại không có những khó chịu đó giống bệ hạ. Thuộc hạ nghe nói, đứa bé càng ít giày vò trong bụng, thì khi sinh ra càng ngoan.”
Những gì Bạch Du nói rất ấn tượng, nghe ra còn thật sự có vài phần hợp lý.
Thái tử Điện hạ nâng mí mắt lên: “Thật sự?”
Bạch Du cười nói: “Thật nha. Bảo bối có lẽ cũng biết người cha kia không cách nào ở bên phụ thân, cho nên mới ngoan ngoãn, không muốn để phụ thân đang mang thai mình phải chịu khổ sở chăng.”
Sắc mặt Triệu Miên dịu đi một chút, chậm rãi nói: “Ngươi thật là biết nói chuyện.”
Triệu Miên có không hiểu y thuật đến đâu đi nữa thì cũng biết rằng, việc không có các triệu chứng ốm nghén không liên quan nhiều đến tính cách của đứa bé, là thể chất của hắn tốt nên mới không cảm thấy buồn nôn vàbị nôn giống như những người khác. Nhưng cách nói này của Bạch Du quả thực khiến cho cảm xúc của hắn thay đổi, như thể thứ ở trong bụng hắn lúc này thật sự có suy nghĩ và tính cách.
Sau khi biết mình có thai, lần đầu tiên hắn tưởng tượng nó sẽ như thế nào.
Sẽ giống hắn, hay là sẽ giống Ngụy Chẩm Phong?
Về ngoại hình, giống ai cũng sẽ không sai lầm. Về tính cách…… đừng độc miệng như Ngụy Chẩm Phong là được.
Triệu Miên rất ngạc nhiên phát hiện, mình dường như đã ngầm thừa nhận sự ra đời của đứa bé này.
—— Thực sự phải sinh sao, không cân nhắc nữa?
Vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Thái tử Điện hạ khiến Bạch Du thở phào nhẹ nhõm. Nàng cố gắng nói hết nước bọt, cuối cùng tạm thời dỗ dành Thái tử đỡ hơn một chút.
Lúc này, Thẩm Bất Từ đến bẩm báo: “Điện hạ, sứ thần của Bắc Uyên, Dịch Khiêm Dịch đại nhân cầu kiến.”
Tân đế Nam Tĩnh đăng cơ, các nước sẽ phái sứ thần mang quà đến chúc mừng. Triệu Miên quen biết Dịch Khiêm của Bắc Uyên, ông ta xem như là cùng phe với Nguỵ Chẩm Phong, lúc ở Kinh Đô của Đông Lăng, hai người từng có duyên gặp mặt vài lần.
Dịch Khiêm sau khi nhìn thấy Triệu Miên, đầu tiên là tuân theo lễ nghi nói một đống những lời khách khí, sau đó nói: “Tiểu Vương gia bận việc quan trọng, không cách nào đích thân đến Thượng Kinh chúc mừng Điện hạ đăng cơ. Vương gia trước khi đi, đặc biệt dặn dò ngoại thần, nếu ngài ấy vẫn không xuất hiện vào tháng 7, thì ngoại thần nhất định phải thay ngài ấy chân thành xin lỗi Điện hạ —— Thực xin lỗi.”
Triệu Miên vốn cũng không hy vọng Ngụy Chẩm Phong sẽ tới, nhưng nghe Dịch Khiêm nói như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy có chút thất vọng. Hắn ngoài mặt bình thản nói: “Hiểu rồi. Dịch đại nhân một đường vất vả, trước tiên đến dịch quán nghỉ ngơi đi.”
“Cám ơn Điện hạ.” Dịch Khiêm cung kính nói, “Chỉ là còn một việc nữa, tiểu Vương gia còn ra lệnh cho ngoại thần giao một vật cho Điện hạ, xem như là món quà đăng cơ cho Điện hạ.”
“Vật gì?” Triệu Miên có chút hứng thú, “Trình lên đây.”
Dịch Khiêm giao một hộp quà hình vuông dài bằng nửa thân người cho Bạch Du, Bạch Du lại trình lên Thái tử Điện hạ.
Triệu Miên mở hộp vuông ra: “Đây là…… một thanh kiếm?”
Dịch Khiêm mỉm cười nói: “Đúng vậy. Tên của thanh kiếm này là “Kinh Hồng kiếm”, là một trong những thanh kiếm truyền qua nhiều đời ở Phất Kiếm sơn trang, vừa vặn có thể ghép thành một cặp với “Du Long thương” của Vương gia chúng ta.”
Lúc trước ở Thịnh Kinh Bắc Uyên, Triệu Miên đã từng nghe nói đến thanh Kinh Hồng kiếm này, không ngờ Nguỵ Chẩm Phong lại thực sự lấy nó cho hắn.
Triệu Miên điềm tĩnh nói: “Cô xin nhận ý tốt của Vương gia.”
Sau khi Dịch Khiêm lui xuống, Triệu Miên nhìn thanh kiếm truyền qua nhiều đời ở trước mặt, một bộ tỏ ra không hề xúc động. Bạch Du thử hỏi dò: “Điện hạ không rút kiếm ra xem thử sao?”
Triệu Miên nghĩ đến việc Ngụy Chẩm Phong không thể đến xem buổi lễ, mất hết hứng thú: “Ngụy Chẩm Phong tặng Cô cái này có tác dụng gì, là muốn nhắc nhở Cô bởi vì đánh không lại y nên mới rơi vào hoàn cảnh như bây giờ sao.”
Bạch Du sắc mặt cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “Tiểu Vương gia khẳng định không phải có ý đó.”
Triệu Miên đương nhiên biết Ngụy Chẩm Phong không có ý đó, nhưng hắn không trách Ngụy Chẩm Phong thì có thể trách ai: “Tặng kiếm, uổng công y nghĩ ra, với cái bụng to đùng như quả bóng của Cô, còn múa kiếm thế nào.”
Bạch Du bất đắc dĩ nói: “Bụng của ngài lại không to mãi, nó sẽ xẹp xuống trở lại.”
Triệu Miên quay mặt đi: “Cất đi, đừng để Cô nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Ngụy Chẩm Phong.”
Bạch Du: “……”
Bỏ đi bỏ đi, nàng không dỗ được Thái tử Điện hạ, vẫn là để tiểu Vương gia tự mình đến dỗ vậy.