Giải quyết xong ồn ào của các quan ngự sử, lại có sự đồng hành của người nhà, ba tháng cuối thai kỳ của Triệu Miên cũng không tính là quá khó khăn. Đến tháng 12, bụng hắn từ quả bóng nhỏ trở thành quả bóng lớn, nằm trên giường ở bất kỳ tư thế nào cũng thấy khó chịu, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc đi vào giấc ngủ ban đêm.
Tính tình của vị hoàng đế ngủ không đủ ngày càng trở nên gắt gỏng, chút chuyện nhỏ cũng có thể chọc cho long nhan tức giận. Hiện giờ hắn rất ít khi gặp mặt các đại thần, cho dù phải gặp, cũng sẽ treo một tấm rèm lụa che chắn thân thể. Nhưng hắn cũng không hoàn toàn bỏ bê quốc sự, vẫn kiên trì phê duyệt tấu chương, và mỗi ngày đều thảo luận một vài chính sách quan trọng của quốc gia cùng với Tiêu thừa tướng.
Trong Vĩnh Ninh cung, Thiên tử đang bùng nổ cơn giận vì một tấu chương do Ngự sử đài dâng lên, sau khi xem xong, bút son không thèm phê, ném thẳng tấu chương ra ngoài.
“Mấy tên quan ngự sử này sợ rằng chưa bị bệnh nặng gì.” Cơn tức giận trong mắt Triệu Miên dường như sắp biến thành thực thể, “Cứ muốn Trẫm sinh thêm mấy đứa, luôn mồm nói cái gì mà “thêm con, thêm phúc” —— Bọn hắn không biết Trẫm đang chịu tội hay sao, khốn khiếp!”
“Bọn họ thật sự không biết.” Chu Hoài Nhượng thành thành thật thật nói: “Mọi người đều nghĩ rằng phi tử của ngài đang mang thai đứa trẻ mà.”
Triệu Miên lạnh lùng nói: “Trẫm không cần ngươi nhắc nhở, Trẫm chỉ là sắp sinh, chứ không phải ngốc.”
Nhóm ba người của Vĩnh Ninh cung đều có kinh nghiệm đối phó với một Bệ hạ cáu kỉnh, nhưng lại không biết làm thế nào đối phó với một dựng phu cáu kỉnh, đây chính là thời điểm Giang Đức Hải tỏa sáng.
“Bệ hạ và Thượng hoàng không hổ là cha con ruột.” Giang Đức Hải nhặt tấu chương lên, sắp xếp đặt lại ngay ngắn trên long án, cười hề hề nói: “Năm đó lúc Thượng hoàng mang thai Bệ hạ, một tháng cuối cùng giống y hệt Bệ hạ bây giờ.”
Đây là điều mà Triệu Miên không ngờ tới. Phụ hoàng của hắn luôn là người có tính tình tốt, rất hiếm khi cáu kỉnh, ít nhất là hắn chưa từng nhìn thấy.
Triệu Miên nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”
Giang Đức Hải mặt mày hiền hoà cười nói: “Nô tài không dám khi quân.”
Triệu Miên tò mò hỏi: “Vậy năm đó phụ hoàng làm thế nào vượt qua?”
Giang Đức Hải đi đến bên cạnh Triệu Miên, nói nhỏ với hắn: “Thượng hoàng thời gian đó ấy hả, cứ không vui là nổi cơn giận với Thừa tướng đại nhân, mắng Thừa tướng một trận xối xả, trút hết mọi sự bất mãn, trong lòng liền thoải mái hơn nhiều.”
Triệu Miên tưởng tượng ra cảnh phụ thân nghiêm nghị lạnh lùng bị phụ hoàng mắng xối xả, không khỏi bật cười: “Đây thật là một ý kiến hay.”
Nếu Ngụy Chẩm Phong có thể ở bên cạnh hắn trong thời gian mang thai, dự rằng sẽ bị hắn mắng chết. Hắn không chỉ mắng, sợ rằng còn phải dùng tay, thậm chí dùng miệng cắn người. Buổi tối hắn ngủ không ngon, Ngụy Chẩm Phong cũng đừng hòng ngủ ngon. Nếu hắn nhiệt huyết dâng lên nảy sinh hứng thú, còn có thể kêu Ngụy Chẩm Phong đơn phương phục vụ hắn. Hắn sung sướng, nhưng Ngụy Chẩm Phong không thể ra trận vì phải lo lắng cho cái bụng của hắn.
Vẻ mặt dục cầu bất mãn, nhưng không dám nói lời độc địa không dám phàn nàn của Ngụy Chẩm Phong nhất định là rất đặc sắc.
Nhưng tất cả những điều này đều chỉ là “nếu” mà thôi, Ngụy Chẩm Phong không ở bên cạnh hắn.
Nụ cười dần dần biến mất trên mặt Triệu Miên: “Chỉ đáng tiếc, “nhà tài trợ” kia của long chủng đang ở cách xa ngàn dặm, Trẫm mắng y không được.”
Giang Đức Hải đề nghị: “Bệ hạ có muốn viết thư mắng vị Bắc Uyên Vương gia kia không?”
Triệu Miên cực kỳ dao động, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại vẫn là lắc lắc đầu: “Thời điểm này, tốt nhất là đừng để y phân tâm.”
Năm trước, Triệu Miên nhận được bức thư cuối cùng Ngụy Chẩm Phong gửi đến, trong thư chỉ có một câu: Miên Miên, hãy nhận thứ này trước, sau này ta sẽ cho ngươi thứ tốt hơn.
Đi kèm với bức thư gửi từ Bắc Uyên còn có một kim ấn tạo hình tinh xảo, trên mặt khắc bốn chữ “Hằng Thân Vương Phi”, cùng với một bộ triều phục của chính nhất phẩm Vương phi Bắc Uyên, phong cách đổi từ trang phục nữ thành trang phục nam, có màu đỏ thẫm đặc trưng của Bắc Uyên, trên đó thêu chim trĩ (đại diện cho phi tần) bằng màu của vinh quang, rực rỡ hoa gấm, lộng lẫy chói lọi.
Triệu Miên nhìn chằm chằm vào bốn chữ “Hằng Thân Vương Phi” một lúc lâu, sau đó bật cười một tiếng: “…… Thật là láo xược.”
Hắn đường đường là Thiên tử một triều, sao có thể coi trọng chức vị vương phi nhỏ nhoi, thế mà Ngụy Chẩm Phong cũng không biết xấu hổ đưa tới.
“Còn bộ triều phục Bắc Uyên này nữa,” Triệu Miên nhìn vòng eo thon mảnh được cắt may kia, ánh mắt sắc lạnh, “Bây giờ Trẫm làm sao có thể mặc vào đây.”
“Đó không phải là do Vương gia không biết tình huống hiện tại của Bệ hạ hay sao.” Bạch Du có lòng tốt nói mấy lời tốt đẹp thay cho Ngụy Chẩm Phong, “Bệ hạ ngài xem, “thứ tốt hơn” mà Vương gia nói tới nhất định là Phượng ấn của Bắc Uyên. Bệ hạ ban cho Vương gia chỉ là phi vị, trong gia đình bình thường chỉ có thể xem là thiếp, nhưng trong lòng Vương gia, bệ hạ là chính cung hoàn toàn xứng đáng, độc nhất vô nhị. Lần này, bệ hạ toàn toàn đại thắng nha.”
“Chuyện này sao có thể so được.” Giọng điệu của Triệu Miên dịu xuống một chút, “Trẫm thèm để ý đến hậu vị của Bắc Uyên sao?”
Bạch Du cười nói: “Đương nhiên sẽ không, nhưng đây tốt xấu gì cũng là một phần tâm ý của Vương gia.”
Chu Hoài Nhượng có chút thắc mắc: “Nhưng vì sao Vương gia không dứt thoát đợi sau khi mọi việc thành công trực tiếp đưa Phượng ấn Bắc Uyên tới luôn nhỉ.”
Triệu Miên không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Bạch Du vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Chu Hoài Nhượng. Chu Hoài Nhượng không biết mình đã nói sai chỗ nào, không dám hé răng nữa. Giang Đức Hải đứng ra làm dịu tình hình: “Nô tài thay Bệ hạ cất bộ trang phục của Bắc Uyên Vương phi này đi nhé?”
Triệu Miên im lặng không nói gì, nhưng khi Giang Đức Hải đưa tay ra thì lại ôm bộ quần áo vào lòng.
Những lớp vải lộng lẫy che phủ lên bụng hắn, con chim trĩ bên trên như thể đang vây chặt hắn.
“Y sẽ thành công,” Triệu Miên lẩm bẩm, giống như đang nói cho mình nghe, “Y nhất định sẽ mang Phượng ấn của Bắc Uyên đến cho Trẫm.”
Từ đó về sau, Triệu Miên không nhận được lá thư nào từ Ngụy Chẩm Phong nữa. Không những vậy, triều đình cũng mất liên lạc với sứ thần Nam Tĩnh tại Bắc Uyên. Tin tức cuối cùng truyền đến là Thịnh Kinh đột ngột phong tỏa toàn thành, người bên trong không thể ra, người bên ngoài không thể vào. Bên trong thành hoảng loạn, người dân đóng kín cửa không ra ngoài, các đại thần đều gặp nguy hiểm.
Mưa bão sắp đến, nhanh như chớp.
Năm nay, người dân Thịnh Kinh Bắc Uyên xác định là sẽ trải qua khó khăn. Nhưng ngược lại ở Thịnh Kinh Nam Tĩnh, sau khi Thiên Khuyết Giáo bị nhổ tận gốc ở Nam Tĩnh, hạn hán kéo dài ở ngoại ô kinh thành đã có những cơn mưa ngọt ngào, nạn hạn hán được giải quyết, sau khi vào đông lại có hai trận tuyết lớn, tuyết báo được mùa, năm sau lại là một sự mong chờ tốt đẹp.
Vào đêm giao thừa, nhà nhà người người ở Thượng Kinh đều uống rượu Đồ Tô và viết bùa đào, quây quần canh giao thừa, tống cựu nghênh tân, hoàng thất cũng không ngoại lệ.
Dùng bữa tối giao thừa xong, cả nhà ngồi bên nhau thong thả trò chuyện vui vẻ. Thái hoàng thái hậu lớn tuổi không đủ sức khoẻ đã trở về cung nghỉ ngơi, tiểu công chúa đang ngủ say sưa trong nôi, Triệu Kỳ thì đang cố gắng hết sức để hoá giải nỗi sợ nam nhân của con trai út.
“Bất kể con có thể sinh con hay không, miễn là con không yêu nam nhân, thì con không thể sinh con.” Nói đến đây, Triệu Kỳ dừng lại một chút, không chắc chắn lắm hỏi: “Đợi đã, con thích con gái phải không?”
Triệu Lâm chỉ vào mình nhấn mạnh một trận: “Phải á, phải á!”
Triệu Kỳ nhún nhún vai: “Vậy thì không sao, con lo lắng cái gì chứ.”
Triệu Lâm ôm lấy phụ hoàng kêu gào: “Chuyện bất ngờ ai có thể đoán được! Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, con không muốn sinh con cho nam nhân đâu phụ hoàng!”
Triệu Kỳ thở dài một hơi, xoa xoa đầu đứa con nhỏ, nhìn sang đứa con lớn sắp sửa sinh con cho nam nhân: “Thái y nói, ca ca của con chỉ còn nửa tháng nữa là tới lúc sinh. Còn có chút xíu thời gian này, Ngụy Chẩm Phong rốt cuộc có thể đến hay không.”
Triệu Lâm lắc lắc đầu. Tình hình Bắc Uyên hiện giờ phức tạp khó đoán, không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác.
“Nếu Ngụy Chẩm Phong không thể đến kịp, vậy cũng quá tiện nghi cho y rồi.” Triệu Kỳ nói đến chuyện này liền tức giận, “Không cần chăm sóc Miên Miên lúc mang thai, cũng không cần phải bị kéo tóc cắn ngón tay khi Miên Miên sinh con, thoải mái sung sướng mà lên chức cha.”
Trong thâm tâm Triệu Kỳ biết rõ suốt thời gian Miên Miên mang thai, cuộc sống của Ngụy Chẩm Phong ở Bắc Uyên chắc chắn không dễ dàng, thậm chí có thể mười phần khó khăn. Nhưng ai quan tâm chứ, Ngụy Chẩm Phong lại không phải là con trai ông.
“Ngụy Chẩm Phong quá có phúc khí đi!” Triệu Lâm chua loét nói, “Cũng không biết bình thường Ngụy Chẩm Phong bái Phật ở phương nào, con cũng muốn đi bái lạy thử.”
Ở bên kia, Triệu Miên và Tiêu Thế Khanh đang nói chuyện về thế cục trước mắt ở Bắc Uyên. Tiêu Thế Khanh nói: “Thịnh Kinh đã phong toả nửa tháng, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Triệu Miên nhìn ra màn đêm bị đèn lồng nhuộm đỏ ở bên ngoài cửa sổ, tâm trí lơ đãng nói: “Nói không chừng đã có kết quả rồi, chỉ là chúng ta vẫn chưa biết.”
Cũng có thể, tin vui của Ngụy Chẩm Phong đang trên đường hoả tốc đưa tới Thượng Kinh.
Hoặc cũng có thể, chính Ngụy Chẩm Phong…… đang trên đường đến.
Một năm mới sắp đến, năm ngoái hắn cùng Ngụy Chẩm Phong đón năm mới ở Bắc Uyên, để cho công bằng, lý ra năm nay Ngụy Chẩm Phong phải tới Nam Tĩnh cùng hắn.
Ngụy Chẩm Phong hứa sẽ cố hết sức cùng hắn đón năm mới. Trước đây mỗi lần Ngụy Chẩm Phong cố hết sức, đều làm được.
Ngụy Chẩm Phong luôn có thể cho hắn niềm vui bất ngờ.
Lỡ như lần này Ngụy Chẩm Phong cũng có thể làm được thì sao.
Nếu Ngụy Chẩm Phong vẫn không đến, thì hắn sẽ phải sinh con một mình.
Hắn không muốn như vậy.
Triệu Miên vịn vào bàn chậm rãi đứng lên: “Phụ hoàng, phụ thân, con muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
“Bây giờ á?” Triệu Kỳ không yên tâm nói: “Đã muộn như vậy rồi.”
Triệu Miên kiên trì muốn đi dạo, Tiêu Thế Khanh bèn kêu Triệu Lâm đi cùng hắn.
Triệu Miên cầm lò sưởi trong tay, khoác láo choàng lông cáo thật kín để che bụng không bị gió thổi, dẫn đệ đệ ngốc đi về phía nam.
Triệu Lâm hỏi: “Hoàng huynh muốn tới chỗ nào đi dạo?”
Triệu Miên nói: “Cổng Thái Hoa.”
Cho dù là đêm giao thừa, cổng cung điện vẫn được canh gác nghiêm ngặt. Đêm 30, hoàng đế đích thân đến, các cấm quân canh gác sửng sốt định quỳ xuống hành lễ. Triệu Miên miễn lễ cho bọn họ, hỏi: “Các ngươi đã ăn chưa.”
Thủ lĩnh cấm quân thụ sủng nhược kinh nói: “Nhờ ơn bệ hạ, chúng thần vừa ăn xong món bánh bao do Thượng Thực Cục đưa tới.”
Triệu Miên gật gật đầu, lại hỏi: “Tối nay…… có người nào vào cung không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Miên đã nhận ra mình hỏi một câu ngu ngốc. Nếu như thực sự có người bất ngờ vào cung, thì tin tức nhất định sẽ truyền đến tai hắn trước tiên, vì sao hắn lại bất chấp đêm lạnh đến đây đích thân hỏi.
Quả nhiên, cấm quân cho hắn một câu trả lời phủ định. Triệu Miên ngẩng đầu nhìn bức tường cung điện cao ngất, không chịu bỏ cuộc: “Trẫm muốn đi lên xem thử.”
Việc đi lên cầu thang bây giờ đối với Triệu Miên hơi khó khăn. Hắn từ chối sự hỗ trợ của Triệu Lâm, từng bước từng bước, vừa chậm rãi vừa ổn định leo lên tường thành. Bộ áo choàng lông cáo trắng như tuyết phết qua những bậc thang theo bước chân của hắn, ánh đuốc chiếu lên khuôn mặt kiêu ngạo và lạnh lùng của hắn, vẫn duyên dáng sang trọng như xưa, vô cùng xinh đẹp.
Triệu Miên đứng ở nơi cao nhất của Thượng Kinh, nhìn ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà, đèn nến tỏa sáng rực rỡ, nhìn con đường phi nước đại thẳng từ cổng thành đến cổng Thái Hoa.
Nam Tĩnh không thực hành giới nghiêm, nhưng đường phố đêm nay đặc biệt yên tĩnh. Sự náo nhiệt bị nhốt trong nhà sau từng cánh cửa, trên đường chỉ còn tiếng ồn len lỏi. Cũng không biết giữa những âm thanh mơ hồ này có đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa phi nước đại hay không.
Hắn nhìn rất lâu, lâu đến mức đệ đệ đứng sau lưng nhịn không được dậm chân thở ra: “Hoàng huynh, huynh không lạnh sao?”
“Không lạnh,” Triệu Miên nhàn nhạt nói, “Nếu ngươi lạnh thì về trước đi.”
Triệu Lâm quả quyết từ chối: “Vậy sao được, đệ phải trông chừng huynh.”
Lại không biết qua bao lâu, ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà trong thành dần dần giảm đi, từng chiếc đèn lần lượt tắt, con đường từ đầu đến cuối không một bóng người.
Triệu Miên cũng bắt đầu cảm thấy lạnh.
Từ trước đến giờ, cố hết sức cũng không có nghĩa là chắc chắn, hắn dường như thực sự phải sinh con một mình rồi.
Triệu Miên từ từ khép mắt lại: “Trở về thôi.”
Triệu Miên đứng ở đầu bậc thang dài, không muốn đi xuống chút nào.
Những bậc thang lại còn vừa cao vừa dài như thế, rõ ràng lúc đi lên hắn vẫn vững vàng như vậy, nhưng khi đi xuống làm như không còn chút sức lực nào.
Triệu Lâm hỏi: “Hoàng huynh, sao huynh không đi”
“Thân thể Trẫm quá nặng, đi không nổi nữa.” Triệu Miên cúi đầu nhìn quả bóng mà mình đang mang, đột nhiên buông xuôi bản thân, cũng không muốn giữ gìn uy nghi, “Trẫm giống như một con rùa vậy.”
Triệu Lâm vô cùng kinh ngạc: “Hoàng huynh, sao huynh có thể nói mình như thế! Huynh cao quý xinh đẹp hơn rùa con rất nhiều!”
Thái dương Triệu Miên giật giật: “Ý của Trẫm là, Trẫm giống như con rùa con đi một chút dừng một chút, tốc độ rất chậm.”
Triệu Lâm vỡ lẽ ra: “Vậy đệ cõng hoàng huynh về nhé!”
Nói xong, hạ thấp người xuống, quay lưng về phía Triệu Miên.
Triệu Miên ấn mi tâm: “Ngươi không thấy cái bụng của Trẫm sao?”
“Vậy đệ ẵm huynh?”
“Không cần.” Triệu Miên chủ động đưa tay ra cho đệ đệ, “Ngươi cứ đỡ Trẫm là được.”
Triệu Lâm nghiêm túc cẩn thận đỡ ca ca, dẫn hắn từng bước từng bước đi xuống.
“Triệu Lâm, hoàng huynh cho ngươi một lời khuyên. Cho dù ngươi thích nam hay thích nữ, cũng đừng yêu xa.” Triệu Miên cúi đầu nhìn bậc thang dài dưới chân, nhẹ giọng nói: “Bởi vì không ở gần được người mà ngươi muốn ở gần, thực sự là…… rất khó chịu”.