*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt nữ tử váy đỏ bắt đầu lóe lên những tia sáng màu đỏ, môi mím lại, nói.
Một màn trước mắt quá bất ngờ làm cho tất cả mọi người đều sững sờ. Kia chả phải là đại sư huynh của Huyền Kiếm Môn sao, một cường giả Toàn Đan cảnh.
Vậy, vậy mà lại chết chỉ trong một chiêu? Nữ nhân này có lai lịch thế nào? Sao tốc độ lại có thể nhanh như vậy?
Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ.
Đợi đã, tốc độ cực nhanh, tu vi Toàn Đan cảnh tiền kỳ? Một lời không hợp liền giết?
“Kẻ này chắc không phải là cướp cơ duyên kia chứ.”
“Đúng đúng, mấy cái bí cảnh kiểu này hình như có mấy kẻ chuyên cướp cơ duyên thế này mà? Nữ nhân này chả khác gì mấy kẻ đó.”
“Thật đáng ghét, tông môn của ta bị cướp cơ duyên mấy lần rồi.”
“Thánh địa bọn ta cũng vậy.”
“Không, không phải nàng ta, cơ duyên của ta cũng bị cướp, nhưng là do thiếu niên kia, tu vi của hắn mới là Toàn Đan cảnh tầng 1, cho nên không phải nàng ta.”
“Đúng vậy, kẻ cướp cơ duyên và nữ nhân kia không phải một người.”
Mọi người sôi nổi bàn luận, người của Huyền Kiếm Môn lại vây quanh nữ nhân hồng y kia.
“Mau tránh ra! Nữ nhân này giao cho ta.” Triệu Kiếm Hải trầm giọng hô lên.
Hắn đã đứng dậy, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và tức giận. Bị một nữ nhân đánh bay, đây là chuyện chưa bao giờ có ở đời này của hắn. Hơn nữa lại còn bị đánh trước mặt nhiều người thế này.
Hắn nhất định phải kiếm lại chút thể diện, còn về thương tích ở trên người. Nhìn thì đáng sợ nhưng chỉ là chút thương ngoài da, không ảnh hưởng tới sức chiến đấu.
“Haha, dựa vào mình ngươi đòi làm đối thủ của ta!” nữ nhân hồng y cười phá lên.
“Hừ!” Triệu Kiếm Hải hừ một tiếng, ánh mắt càng tối lại.
Xoẹt! hắn không nói nữa mà chỉ vung kiếm lên hướng tới phía nữ nhân kia.
Kiếm khí bậc 6.
Một người vẫn còn trẻ vậy mà tu vi Toàn Đan cảnh viên mãn, lĩnh ngộ kiếm ý bậc 6. Như vậy cũng đã được coi là nhân tài tuổi trẻ rồi.
Vậy mà nữ nhân kia lại không hề lùi bước, trên người nàng sương mù đỏ như máu quấn quanh như đang tạo ra một vòng bảo vệ.
Sau đó nàng ta dùng tay phải trực tiếp tóm lấy kiếm, tay trái đâm thẳng vào ngực Triệu Kiếm Hải.
“Hả?” Triệu Kiếm Hải đực mặt ra.
Một kiếm này của hắn cho dù là linh giáp đỉnh cấp cũng sẽ bị phá vỡ, vậy mà, vậy mà nữ nhân lại không bị gãy tay???
Sao nữ nhân này không theo lẽ thường vậy. Lúc hắn định thay đổi tình thế thì mặt bỗng dưng biến sắc. Bởi vì không cần biết hắn dùng bao nhiêu sức, hắn không thể rút lại kiếm của mình.