Tiêu Lâm Thành hoảng hồn nhìn Mộc Khinh Ngôn không nói lời nào, quay đầu xin lỗi tiểu quan bị ném xuống đất đang xoa mông, sau đó vội vàng chạy lại nói, “Khinh Ngôn……”
Hắn đưa tay muốn kéo Mộc Khinh Ngôn nhưng lại nắm hụt.
Mộc Khinh Ngôn né tránh tay hắn rồi đi thẳng ra ngoài.
“Công tử, đừng đi mà……” Mấy tiểu quan định chặn đường nhưng Tiêu Lâm Thành sầm mặt nói, “Đừng đụng vào y.”
Tiểu quan: “……” Làm gì dữ vậy?
Tiêu Lâm Thành đuổi theo, “Khinh Ngôn, chờ ta với.”
Mộc Khinh Ngôn: “Ngươi vác người ta chạy nhanh thế cơ mà, đâu cần ta chờ nữa?”
“Lúc nãy ta muốn vác ngươi mà,” Tiêu Lâm Thành ấm ức nói, “Sơ ý vác nhầm thôi.”
Mộc Khinh Ngôn: “Vác ta làm gì? Ta tự đi được.”
Tiêu Lâm Thành: “Ta sợ ngươi đi chậm sẽ bị bọn họ kéo lại.”
Mộc Khinh Ngôn vẫn không thèm để ý đến hắn.
“Ngươi giận à?” Tiêu Lâm Thành kéo y lại rồi xích tới gần nhìn, nghĩ thầm không đúng, đây là…… ghen sao?
Mộc Khinh Ngôn đẩy mặt hắn ra, “Không có.”
Tiêu Lâm Thành: “Vậy sao ngươi làm ngơ ta?”
Mộc Khinh Ngôn không nói gì mà đi thẳng tới trước.
Tiêu Lâm Thành nhìn y, bỗng nhiên khom lưng bế y lên bằng một tay.
Mộc Khinh Ngôn bất ngờ bị bế bổng nên vô thức ôm chặt cổ hắn, “Ngươi làm gì vậy?”
“Sau này không thế nữa,” Tiêu Lâm Thành bế người, vừa đi vừa nói, “Không vác ai hết.”
Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng rồi nói: “Nhưng ta chỉ mới bế mình ngươi thôi mà.”
Mộc Khinh Ngôn né tránh ánh mắt hắn, lẩm bẩm nói: “Xạo, ngươi từng bế Bánh Trôi, còn bế con mèo lúc nãy nữa.”
Tiêu Lâm Thành không khỏi bật cười: “Sao lại so đo với mèo thế?”
Mộc Khinh Ngôn: “Không được à?”
“Được chứ,” Tiêu Lâm Thành bỗng nhiên chạy vụt đi rồi cười vang, “Được được!”
Mộc Khinh Ngôn xóc nảy trong ngực hắn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thả ta xuống trước đi.”
“Không thả.” Tiêu Lâm Thành chạy qua phố dài, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng bóng người ôm nhau.
“Ngươi chạy chậm chút đi,” Mộc Khinh Ngôn nhịn không được nói, “Có ai đuổi theo đâu.”
Y vừa dứt lời thì lông mày nhíu chặt, giương mắt nhìn ra sau lưng Tiêu Lâm Thành.
Tiêu Lâm Thành cũng dừng lại rồi thấp giọng nói: “Có kẻ bám theo đấy.”
Hắn thả Mộc Khinh Ngôn xuống rồi quay người nhìn góc ngoặt trong hẻm nhỏ tối om, trầm giọng nói: “Kẻ nào?! Ra đây!”
Chốc lát sau, mấy tên áo đen chậm rãi đi ra từ góc ngoặt, xách theo đao kiếm sáng loáng.
Tên cầm đầu hỏi: “Cẩu Hoàng đế đang ở đâu?!”
Tiêu Lâm Thành: “Trong quán trọ ngoài thành ấy.”
Mộc Khinh Ngôn: “……” Nói ra cũng được sao?
Tên áo đen thấy hắn nói dễ dàng như vậy thì không tin, “Ngươi mà dám nói bậy thì ta sẽ chém ngươi.”
“Ta không nói bậy,” Tiêu Lâm Thành nói, “Ngươi không tin cũng được.”
Tên áo đen trầm ngâm nói: “Vậy ngươi dẫn đường đi!”
Tiêu Lâm Thành: “Được thôi.” Đúng lúc hắn cũng đang tìm các ngươi, diệt hết cho xong đi.
Trong lòng tên áo đen vẫn còn hoài nghi, chỉ vào Mộc Khinh Ngôn nói: “Trói y lại trước đã, nếu ngươi dám giở trò thì ta sẽ giết y……”
Còn chưa nói hết thì Tiêu Lâm Thành bất thình lình bay lên đạp hắn vào tường.
“Ta hối hận rồi,” Tiêu Lâm Thành âm trầm ngước mắt lên, “Lẽ ra ta không nên nói nhảm với ngươi.”
Mấy tên còn lại thấy thế lập tức vác đao hùng hổ chém tới.
“A Tiêu!” Mộc Khinh Ngôn giơ chân đá thanh đao tên kia làm rơi xuống đất, Tiêu Lâm Thành đón lấy rồi cản lại lưỡi đao sắp bổ vào mặt.
Trong hẻm lập tức chém giết ầm ĩ, tiếng đao kiếm va nhau và tiếng gào rú thảm thiết không dứt bên tai.
Chẳng bao lâu sau, âm thanh dần lắng xuống, bọn áo đen mặt mũi bầm dập nằm la liệt.
Mộc Khinh Ngôn thu hồi châm bạc rồi nói với Tiêu Lâm Thành bên cạnh: “Mặt chúng bị ghim châm rồi nên tạm thời không thể cắn độc tự sát được.”
Tiêu Lâm Thành gật đầu rồi tháo dây lưng của bọn chúng trói từng người lại.
“Để cẩu…… Khụ khụ, để gã kia gọi người đến kéo về đi,” Tiêu Lâm Thành nói, “Chẳng phải hắn muốn thẩm vấn à? Lần này tha hồ mà thẩm vấn.”
Mộc Khinh Ngôn: “……” Ngươi muốn gọi hắn là cẩu Hoàng đế lắm đúng không? Vì lần trước hắn nói ngươi ph óng đãng chứ gì?
Trong quán trọ, Lý Thận ung dung uống trà rồi thản nhiên bịa chuyện với Tuân Ấn Bạch đang đuổi mình đi, “Hai hộ vệ của trẫm mất tích rồi.”
Tuân Ấn Bạch cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, “Mất tích lúc nào?”
Lý Thận: “Nửa canh giờ trước.”
Tuân Ấn Bạch hơi lo lắng, “Chẳng lẽ lại là đám thích khách kia?”
Lý Thận: “Chắc vậy.” Cho nên giờ không thể đi được, nguy hiểm lắm.
Sau đó thấy Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn vào nói với hắn: “Hẻm phía Đông có mấy kẻ muốn giết ngươi, ta trói lại rồi, ngươi tìm người kéo về đi.”
Lý Thận: “……” Thật sao, trẫm chỉ nói bừa thôi mà.
Thế là Lý Thận nhốt đám người kia trong kho củi của quán trọ, viện cớ thẩm vấn thích khách để ở lì trong quán trọ không chịu đi.
Tuân Ấn Bạch tức giận định đi, lại nhớ đến sinh nhật Tiêu Lâm Thành nên đành phải ở lại.
Một ngày trước sinh nhật, Mộc Khinh Ngôn thắc mắc hỏi Tiêu Lâm Thành, “Mai là sinh nhật ngươi rồi mà ngươi vẫn chưa nói mình muốn gì nữa.”
Tiêu Lâm Thành bóp mặt y: “Đêm nay sẽ nói ngươi biết.”
Mộc Khinh Ngôn: “…… Đêm hôm khuya khoắt, ta biết đi đâu mua quà sinh nhật hả?”
“Khỏi cần mua,” Tiêu Lâm Thành cười nói, “Không bắt ngươi chạy loạn lúc nửa đêm đâu.”
Mộc Khinh Ngôn càng mờ mịt hơn — Chẳng lẽ muốn mình làm mì trường thọ sao?
Y chợt nhớ tới sinh nhật năm ngoái, y nấu cho Tiêu Lâm Thành một tô mì vừa khét vừa sình.
Y trầm mặc một lát rồi nhắc khéo Tiêu Lâm Thành, “Làm cháy nhà bếp người ta không hay đâu.”
Tiêu Lâm Thành: “Sao lại làm cháy nhà bếp người ta?”
Mộc Khinh Ngôn im lặng không nói lời nào — Bởi vì ta nấu mì sẽ làm cháy bếp.
Nhưng tối hôm đó, Mộc Khinh Ngôn ở trong phòng Tiêu Lâm Thành thật lâu mà vẫn không nghe hắn nói muốn quà sinh nhật gì.
Mộc Khinh Ngôn: “Ngươi không nói thì ta đi nhé?”
“Chờ chút,” Tiêu Lâm Thành nói, “Chờ qua giờ Tý ta sẽ nói ngươi biết.”
Mộc Khinh Ngôn khó hiểu, “Sao phải chờ qua giờ Tý?”
Tiêu Lâm Thành: “Qua giờ Tý mới là sinh nhật ta mà.”
Mộc Khinh Ngôn: “Ngươi nói trước không được sao?”
Tiêu Lâm Thành: “Không được.”
Mộc Khinh Ngôn chờ đến khi buồn ngủ, vốn định đi nhưng nhớ đến sinh nhật Tiêu Lâm Thành nên mềm lòng ở lại.
Y ngồi cạnh bàn, trong cơn buồn ngủ hình như có người bế y lên.
Y mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình được Tiêu Lâm Thành đặt xuống đệm.
“A Tiêu?”
“Khinh Ngôn, đến giờ Tý rồi,” ngón tay Tiêu Lâm Thành vuốt v e gò má ấm áp của y, “Ta muốn đòi món quà sinh nhật đầu tiên của năm nay.”
Mộc Khinh Ngôn mơ màng hỏi: “Ngươi muốn quà gì?”
Tiêu Lâm Thành tựa trán vào trán y rồi dịu dàng nói: “Ta muốn…… Mộc Khinh Ngôn.”