Mộc Khinh Ngôn nhất thời ngơ ngác, sững sờ hỏi: “Sao…… Sao cơ?”
Tiêu Lâm Thành hôn nhẹ lên chóp mũi y một cái rồi thì thầm: “Ta nói ta muốn…… Mộc Khinh Ngôn.”
Mộc Khinh Ngôn lập tức tỉnh ngủ, đầu óc hỗn loạn, “Ngươi…… Nhưng ngươi, ngươi không phải……”
Tiêu Lâm Thành nắm cổ tay y đặt lên gối rồi bỗng nhiên cúi đầu ngậm môi y.
“Ưm……”
Hơi thở như bị cướp đi, chỉ còn khí tức ấm áp quen thuộc xâm nhập, ngón tay Mộc Khinh Ngôn co lại, cả người xụi lơ trong chăn.
Giữa lúc mụ mị, y nhớ lại đêm đó trong hẻm nhỏ cũng th ở dốc như vậy, y hỏi Tiêu Lâm Thành có phải cổ phát tác không?
Tiêu Lâm Thành hỏi nếu không phải thì sao?
“Không phải……” Mộc Khinh Ngôn nhìn người trên thân hơi lùi lại, khẽ th ở dốc, “Không phải cổ phát tác…… thì là gì?”
Tiêu Lâm Thành xoa vành tai ửng đỏ của y, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Ngươi thử nghĩ xem? Ngươi tưởng ta gặp ai cũng hôn à?”
Vành tai dưới ngón tay càng nóng hơn, Tiêu Lâm Thành xích lại gần hỏi: “Vậy còn ngươi? Sao ngươi không đẩy ta ra?”
Ánh mắt Mộc Khinh Ngôn lảng tránh, mím môi nói: “Quên, quên mất.”
Nói xong y định đưa tay đẩy người trên thân ra nhưng bị Tiêu Lâm Thành nắm lấy rồi giữ chặt trên đỉnh đầu, tháo dây cột tóc của y ra cột lại.
Mộc Khinh Ngôn: “…… Ngươi, ngươi trói ta làm gì?”
“Quên à?” Tiêu Lâm Thành vuốt lưng y, “Ngươi nghĩ lại đi, nghĩ cho kỹ rồi hãy nói.”
Mộc Khinh Ngôn không hiểu tại sao Tiêu Lâm Thành có vẻ tức giận, ánh mắt trầm xuống.
“Ngươi thả ta ra,” y giật giật cổ tay, bên hông chợt mát lạnh, phát hiện Tiêu Lâm Thành đã cởi đai lưng của mình ra, “Tiêu Lâm Thành, ngươi……”
“Ngươi quên,” Tiêu Lâm Thành xích lại gần hỏi, “Hay là không nỡ?”
Mộc Khinh Ngôn lắp bắp: “Không, không nỡ gì chứ?”
Lòng bàn tay Tiêu Lâm Thành hướng xuống dưới, “Không phải sao?”
Eo Mộc Khinh Ngôn run lên, “Tiêu Lâm Thành, ngươi…… Rốt cuộc ngươi muốn ta nói gì?”
Tiêu Lâm Thành ngước mắt nhìn y, “Sao năm nay ngươi không đến Vọng Lam Sơn tìm ta? Khi ta tìm được ngươi ở ngoài thành Cầm Châu, sao ngươi lại muốn đuổi ta về? Ngươi nói muốn đi dạo một mình, chỉ là nhất thời nổi hứng thôi sao?”
“Khinh Ngôn, sao ngươi phải tránh ta? Ngươi thật sự không biết ta muốn nghe lời gì sao?”
Tâm tư giấu kín như từ từ bị vạch trần, Mộc Khinh Ngôn mấp máy môi, vừa luống cuống vừa tủi thân, “Nhưng ngươi nói, chúng ta là…… huynh đệ mà.”
“Tại ta ngốc quá,” ngón tay Tiêu Lâm Thành vuốt v e đuôi mắt đỏ lên của y, “Ta chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm của mình dành cho ngươi, chỉ biết mỗi lần gặp ngươi đều rất vui vẻ, không gặp thì lại nhớ ngươi, dù có làm gì cũng muốn ở cạnh ngươi.”
Tiêu Lâm Thành dừng một lát rồi nói: “Nhưng ngươi khác với Thập Thất.”
Mộc Khinh Ngôn kinh ngạc hỏi: “Sao lại khác?”
Ban đêm rất yên tĩnh, y nghe Tiêu Lâm Thành nói khẽ: “Ta không có ý xấu với Thập Thất.”
“Ta không muốn ngày ngày ở chung với hắn, không muốn ôm hắn, không muốn hôn hắn, càng không muốn……” Tiêu Lâm Thành kề vào tai y nói, “Chuyện đụng chạm da thịt chỉ có thể làm với người trong lòng thôi.”
Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, “Người trong lòng?”
“Ừ,” Tiêu Lâm Thành cọ xát chóp mũi y, “Mộc Khinh Ngôn chính là người ta yêu.”
Thật lâu sau Mộc Khinh Ngôn vẫn không nói gì.
Tiêu Lâm Thành hôn y một cái, “Sao thế? Ngẩn ra làm gì?”
Mộc Khinh Ngôn: “Ngươi véo ta đi.”
Tiêu Lâm Thành: “……Sao phải véo ngươi?”
Mộc Khinh Ngôn: “Có phải ta đang mơ không?”
Tiêu Lâm Thành nhịn không được cười, đột nhiên kéo chăn trùm kín người, “Khỏi cần véo, lát nữa ngươi sẽ biết có phải mơ hay không.”
“Ngươi…… Ưm……”
Ngọn đèn trên bàn cháy từ từ, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Mộc Khinh Ngôn thò ra ngoài chăn, dần mài ra vết đỏ. Chẳng bao lâu sau, một cánh tay cường tráng rịn mồ hôi vươn ra cởi dây cột tóc trên cổ tay rồi đan xen mười ngón với y.
Dưới chăn vọng ra tiếng khóc, hình như có người hỏi: “Có phải mơ không?”
“Không, không phải…… Ngươi đừng…… Ngươi chậm một chút……”
“Nhưng ngươi vẫn chưa nói tại sao không đẩy ta ra? Là quên sao?”
“Ta…… Ưm…… Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Là, là thích……”
“Thích ai?”
“Thích…… ngươi.”
Tiêu Lâm Thành trong chăn cười đến nỗi lồ ng ngực rung lên, mồ hôi chảy dọc xuống bụng, “Lặp lại lần nữa đi, thích ai?”
Cổ Mộc Khinh Ngôn đỏ bừng, hơi thở dồn dập, “Tiêu Lâm Thành, ngươi…… Ưm!”
Tiêu Lâm Thành khàn giọng cười hỏi: “Thích ai?”
Mộc Khinh Ngôn không nhịn được nói: “Thích…… Thích Tiêu Lâm Thành.”
Tiêu Lâm Thành lại lắc đầu, “Không đúng, nghĩ lại đi.”
Mộc Khinh Ngôn cả giận: “Không nghĩ.”
“Không nghĩ thật à?”
“Không…… Ưm…… Thích, thích A Tiêu.”
Chăn đệm trên giường càng rung lắc dữ dội hơn.
Đêm dài đằng đẵng, mặt trăng ẩn sau tầng mây dày đặc, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt rọi xuống mái hiên.
Sáng sớm Tuân Ấn Bạch nấu mì trường thọ cho Tiêu Lâm Thành, Lý Thận không biết nấu mì, nghĩ ngợi một lát rồi đòi nhóm lửa giùm ông.
Nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ nhóm lửa ngồi xổm cạnh bếp lò, cầm hai thanh củi nhìn hơn nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu hỏi ca ca mình, “Nhóm thế nào vậy? Đốt cây này trước hay cây kia trước?”
Tuân Ấn Bạch nổi quạu đuổi người ra ngoài.
Một mình ông nhóm lửa nấu mì, vui vẻ nghĩ mình dậy sớm như vậy, tô mì trường thọ này chắc chắn sẽ là món quà sinh nhật đầu tiên mà Thành nhi nhận được năm nay.
Trong phòng trên lầu, Mộc Khinh Ngôn trùm kín chăn, mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, thậm chí rất muốn đánh chết Tiêu Lâm Thành.
“Khinh Ngôn,” Tiêu Lâm Thành nói ngoài chăn, “Đừng giận nữa được không?”
Mộc Khinh Ngôn chậm chạp trở mình, không thèm để ý đến hắn.
“Ngươi nói ta muốn gì ngươi cũng cho, sẽ không đổi ý mà,” Tiêu Lâm Thành tủi thân nói, “Sao giờ lại giận chứ?” Ngươi hối hận rồi đúng không?
Mộc Khinh Ngôn vừa thẹn vừa tức, “Ngươi còn dám nói à?! Dù là quà sinh nhật cũng, cũng chỉ một lần thôi, tối qua ngươi…… làm bao nhiêu lần hả!” Còn cột tay ta đỏ lên nữa!
Tiêu Lâm Thành: “Ta đâu có nói chỉ cần một phần quà sinh nhật, đó là phần thứ hai, thứ ba, thứ tư mà……”
Mộc Khinh Ngôn: “Tiêu Lâm Thành!”
Tiêu Lâm Thành bất mãn: “Vốn là thế mà, bao năm nay ngươi luôn tặng ta hai phần quà sinh nhật, năm nay ta đòi thêm mấy phần không được sao?”
Ngươi còn hùng hồn lý lẽ nữa à?! Mộc Khinh Ngôn tức giận kéo chăn xuống, vừa định cầm gối nện hắn thì đột nhiên sững sờ.
Chẳng phải ngươi trách móc lớn tiếng lắm à? Quỳ xuống đất làm gì?