Edit: Nhật Hy
Beta: My
Checker: Gà
***
Chương 47. Xoay chuyển bàn thắng, không thể đoán trước kết quả.
Tên poker thứ năm ngã xuống trước mặt y, Lục Thiệu Vũ tìm ra một trái tim đỏ trên người cậu nhóc Bích đen, y tựa vào tường thở hổn hển.
Đồng hồ trên tay rung nhẹ, y cúi đầu, phát hiện bảng xếp hạng điểm có biến động.
Bảng xếp hạng điểm:
1 – Lục Thiệu Vũ, thuộc: đội S, điểm: 13 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng 6.
2 – Tống Thành, thuộc: đội Z, điểm: 8 điểm, vị trí hiện tại: hành lang tầng 3.
3 – Hồng Dĩnh, thuộc: đội Z, điểm: 7 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng 2.
4 – Ngô Nguyên, thuộc: đội Q, điểm: 5 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng 3.
5 – Minh Hương, thuộc: đội L, điểm: 4 điểm, vị trí hiện tại: hành lang tầng 5.
Người xếp thứ ba – Tống Thành – giờ đã tiến lên vị trí thứ hai, mà Hồng Dĩnh vốn xếp thứ hai lại tụt xuống hạng ba. TTuy nhiên, cả hai đều là người của đội Z nên cũng không khác biệt cho lắm.
Bảng xếp hạng điểm chỉ hiển thị năm người đứng đầu, Lục Thiệu Vũ nhìn vài lần, buông tay chuẩn bị tiến về phía trước.
Ngay lúc y vừa bước đi, phía sau bỗng phát ra một tiếng vang cực nhỏ, y dừng bước, theo trực giác mà tránh vội sang bên cạnh –
Xoẹt!
“Không hổ là người đứng nhất, phản ứng nhanh thật nha.” Cô nàng tóc xoăn kẹp vài con dao nhỏ giữa các đầu ngón tay, mỉm cười bước ra.
Một con dao bạc cắm thẳng vào vị trí Lục Thiệu Vũ vừa đứng, nếu ban nãy y chậm một bước, e là con dao kia đã cắm vào ngực y rồi.
Y cúi đầu nhìn thoáng qua, thân hình chợt lóe, cô nàng tóc xoăn còn chưa kịp định thần, y đã xuất hiện bên cạnh cô ta.
“Cậu…” Cô nàng tóc xoăn mở to hai mắt.
Giây tiếp theo, nắm đấm của y đánh thẳng vào đầu của cô ta. Cô nàng tóc xoăn chưa kịp phản ứng lại đã bị y đánh ngất không chút nể nang.
Lục Thiệu Vũ thu tay, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “…”
Xem dáng vẻ này của cô ta có lẽ là muốn cướp đạo cụ của y, vậy mà không chịu nổi một đấm?
Thực lực thế này thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Ân Duyệt sau khi huấn luyện thôi.
Lục Thiệu Vũ ngồi xổm xuống, đang định lấy trái tim đỏ trên người cô ta, phía sau chợt phát ra tiếng động, y hơi nghiêng đầu…
“Tiểu Mị!” Một tên mắt híp vọt ra: “Tiểu Mị! Em tỉnh lại đi!”
Tên mắt híp hoảng loạn chạy đến chỗ cô nàng đang nằm trên mặt đất. Lục Thiệu Vũ đứng dậy, lạnh nhạt nhìn anh ta.
Tên mắt híp cảnh giác, nhưng vì đã xông ra ngoài nên dù có ra sao thì anh ta cũng chỉ còn cách ra tay!
Ánh mắt anh ta sắc bén, sau khi đi ngang qua Lục Thiệu Vũ, anh ta dồn sức đánh tới.
Xoẹt!
Dao nhỏ giấu trong cổ tay áo nhanh chóng bay ra, nháy mắt đều hướng vào ngực Lục Thiệu Vũ.
Tên mắt híp cười dữ tợn nhìn dao nhỏ bay về phía Lục Thiệu Vũ, anh ta tin chắc y không chết thì cũng trọng thương!
Nhưng mà —. 𝑻ìm 𝒕𝑟𝓊𝓎ệ𝗇 ha𝓎 𝒕ại — 𝑻𝖱 𝖴𝑴𝑻𝖱𝖴𝗬Ệ𝗡.V𝗇 —
Lục Thiệu Vũ giương mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn anh ta một cái.
Hệt như nhìn một hạt bụi, trong đáy mắt y chỉ có hờ hững.
Tên mắt híp sửng sốt một chút, chưa kịp tức giận đã cảm thấy lồng ngực ớn lạnh.
Anh ta ngơ ngác cúi đầu, thấy một con dao nhỏ đã cắm vào ngực mình. Mà dao nhỏ này giống hệt cái anh ta vừa ném ra, thậm chí còn giống cả vị trí mà anh ta nhắm vào.
Điểm khác biệt duy nhất là con dao này cắm vào chính thân thể của anh ta.
“Khụ…” Tên mắt híp che kín vết thương đang không ngừng chảy máu trên ngực, chật vật quỳ trên mặt đất: “Cậu… Từ lúc nào…”
Lục Thiệu Vũ mặt mũi vô cảm bước lên trước, nhấc chân đạp lên dao nhỏ trên ngực anh ta, chậm rãi tăng thêm lực —
“A!” Tên mắt híp gào to đầy đau đớn: “Đừng! Đừng giết tôi!”
Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn mặt anh ta, bỗng nhiên khom lưng rút dao ra khỏi ngực anh ta.
Máu lập tức tuôn ra từ lồng ngực tên mắt híp, anh ta há miệng thở dốc dồn dập.
Lục Thiệu Vũ cầm dao nhỏ, kề sát vào yết hầu của tên mắt híp, lạnh lùng nói: “Đưa đây.”
“Cái, cái gì?” Tên mắt híp sợ hãi nhìn y.
Lục Thiệu Vũ nói: “Trái tim đỏ.”
Dao nhỏ càng lúc càng kề sát lại yết hầu của tên mắt híp. Anh ta nuốt nước bọt, không dám giả ngu, lập tức lấy hai trái tim đỏ ra khỏi túi.
Lục Thiệu Vũ nheo mắt, khẽ lắc tay, mũi đao tinh tế vẽ nên một đường máu trên yết hầu của tên mắt híp, anh ta sợ đến mức gào to: “Còn, vẫn còn! Trên người Tiểu Mị còn hai cái nữa!”
Lục Thiệu Vũ dứt khoát buông anh ta ra, đứng dậy đi về phía cô nàng tóc xoăn.
Y hoàn toàn qoay lưng về phía tên mắt híp, để lộ đầy sơ hở, nhưng bản thân y đường như không hề chú ý mà chậm rãi bước về phía cô nàng tóc xoăn.
Tên mắt híp nghiến răng, thấy cơ hội tốt như thế ở ngay trước mắt, anh ta chậm rãi vươn tay về phía con dao nhỏ bên cạnh…
Khi Lục Thiệu Vũ vừa chạm vào cô nàng tóc xoăn, anh ta liền nhanh chóng ném con dao trong tay với vẻ mặt hung dữ!
“Đi chết đi!”
Một đòn toàn lực của người chơi lâu năm, đương nhiên sẽ khiến cho con dao được phóng ra với tốc độ nhanh hơn nhiều so với bình thường. Chớp mắt, con dao đã bay đến bên người Lục Thiệu Vũ.
Cảm giác nguy hiểm truyền đến ngày càng rõ ràng, Lục Thiệu Vũ nhìn cô nàng đang nằm trên đất, bình tĩnh bước sang một bên.
Dưới ánh mắt tràn ngập hy vọng của tên mắt híp, con dao nhỏ cắm thẳng vào lồng ngực của cô nàng tóc xoăn.
“Tiểu Mị!” Tên mắt híp mở to hai mắt.
“A!” Thân thể cô ta run lên, đau đến mức tỉnh lại.
Lục Thiệu Vũ bình tĩnh cúi đầu, rút con dao trên ngực cô ta ra, xòe bàn tay ra trước mặt cô ta.
Mất một lúc cô nàng tóc xoăn mới hoàn hồn, cô ta sợ hãi nhìn Lục Thiệu Vũ, nhanh chóng lấy ra hai trái tim đỏ đưa cho y.
Trái tim đỏ mà đội họ có được hầu như đều bị cướp sạch, đội viên cũng trọng thương. Tên mắt híp gần như đã từ bỏ hoàn toàn việc phản kháng: “Trái tim đỏ đưa hết cho cậu rồi, cậu cũng nên thả bọn tôi đi thôi…”
Lục Thiệu Vũ lại đột nhiên nói: “Ra đây.”
Lông mi của tên mắt híp khẽ run lên, không dám tin mà nhìn về phía Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ đảo mắt quanh người tên mắt híp và cô nàng tóc xoăn, cuối cùng y bước đến cạnh tên mắt híp, lạnh mặt giẫm lên mặt anh ta.
Giày của y là giày quân đội đặc chế, chỉ riêng trọng lượng của nó đã vô cùng đáng sợ, tên mắt híp bị giẫm đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể kêu la thảm thiết.
“Tôi nói lần cuối, đi ra đây.” Lục Thiệu Vũ lặp lại lần nữa.
Cô nàng tóc xoăn bất lực nhìn tên mắt híp giãy giụa càng lúc càng yếu ớt, cắn răng hét to: “Trần Kế, lăn ra đây!”
Trần Kế vội lao ra từ bên cạnh, ngượng ngùng chắp tay bò tới bên cạnh Lục Thiệu Vũ.
Cậu ta vậy mà rất tự giác, lập tức lấy ra một trái tim đỏ, run rẩy đưa cho Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ vươn tay lấy, trong lúc lơ đãng, ngón tay y vô tình đụng phải lòng bàn tay mướt mồ hôi của Trần Kế, y bỗng nhiên dừng lại.
“Lúc trước cậu đã gặp ai?” Y cau mày hỏi.
Một nguồn năng lượng quen thuộc dao động truyền qua đầu ngón tay Trần Kế, chớp mắt lập tức biến mất trong không khí. Cảm giác này vội vàng lướt qua, nhanh đến độ y không kịp xác định nguồn năng lượng này có thật sự tồn tại không.
“Tôi, tôi chưa từng gặp ai cả.” Trần Kế sợ hãi rụt rè co người lại: “Lúc trước chỉ gặp Ba Rô từng đánh nhau với anh…”
“Không có người khác?” Lục Thiệu Vũ hỏi.
“Không có.” Trần Kế cẩn thận nói.
Lục Thiệu Vũ nhìn sắc mặt mặt cậu ta, cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ tăng thêm lực dưới chân –
“Aaaa!” Tên mắt híp vặn vẹo gương mặt.
“Tôi, tôi nhớ ra rồi!” Trần Kế vội vàng mở miệng: “Tuy rằng chưa từng gặp người nào khác, nhưng mà, tôi, có một khoảng thời gian tôi…”
Nói tới đây, cậu ta do dự quay đầu nhìn tên mắt híp và cô nàng tóc xoăn một cái, cắn môi nói: “Có một khoảng thời gian, tôi không thể điều khiển được cơ thể của mình…”
“Có ý gì?” Cô nàng tóc xoăn kinh ngạc hỏi: “Cậu bị người khác thao túng? Sao cậu không nói sớm hả?”
Trần Kế cúi đầu: “Không phải lúc đó các cậu khen tôi thông minh sao? Là lúc tôi ngăn các cậu giết bọn Ba Rô ấy, lúc đuổi theo Lục Thiệu Vũ…”
“Cậu bị ngu à!” Cô nàng tóc xoăn không nhịn được chửi ầm lên: “Sao cậu có thể giấu chuyện bị người khác thao túng chứ hả?”
Lục Thiệu Vũ nghe bọn họ tranh chấp, sắc mặt ngược lại còn có chút dịu đi, y thu chân, không đạp lên mặt tên mắt híp nữa, xoay người bỏ đi.
Hiện tại đã có em ấy ở đây thì chuyện xếp hạng không cần phải lo lắng nữa.
Y chỉ cần giữ vững vị trí thứ nhất mà thôi, còn điểm mất đi, đương nhiên hắn sẽ bù vào cho y.
Hệ thống: “Toàn bộ 52 trái tim đỏ đã được thu hồi, nhiệm vụ kết thúc. Người chơi vui lòng trở về đại sảnh tầng một để nộp đạo cụ nhiệm vụ.”
Lục Thiệu Vũ nhặt trái tim đỏ cuối cùng trên mặt đất lên, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, chậm rãi đứng dậy.
Bảng xếp hạng điểm hiện tại –
1 – Lục Thiệu Vũ, thuộc đội S, điểm: 20 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng một.
2 – Tống Thành, thuộc đội Z, điểm: 13 điểm, vị trí hiện tại: hành lang tầng hai.
3 – Minh Hương, thuộc đội L, điểm: 11 điểm, vị trí hiện tại: hành lang tầng bốn.
4 – Hứa Linh, thuộc đội Q, điểm: 3 điểm, vị trí hiện tại: hành lang tầng năm.
5 – Hồng Dĩnh, thuộc đội Z, điểm: 3 điểm, vị trí hiện tại: đại sảnh tầng ba.
Trong đó, người vốn ở vị trí thứ tư – Ngô Nguyên – đã biến mất, mà Hồng Dĩnh vốn ở vị trí thứ hai nháy mắt đã tụt xuống vị trí thứ năm.
Ngược lại, xếp hạng của Minh Hương nhanh chóng đã tăng lên, rất có thể cô đã cướp điểm của Hồng Dĩnh hoặc Ngô Nguyên.
Lục Thiệu Vũ nhìn thoáng qua, tính sơ qua điểm của các đội, cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Y nộp trái tim đỏ lên, những người khác cũng lần lượt tới đại sảnh tầng một, đặt trái tim đỏ trên quầy thu hồi giữa sảnh.
Nháy mắt trên quầy lóe lên ánh sáng trắng, thứ hạng của ba đội xếp hạng đầu nháy mắt được chiếu lên không trung.
1 – Đội S: 20 điểm.
2 – Đội Z: 17 điểm.
3 – Đội L: 12 điểm.
Lần kiểm tra này, Lục Thiệu Vũ là người duy nhất có số điểm cao hơn tổng điểm của các đội khác.
Nhưng trong đó cũng không thể không kể đến may mắn, nếu không phải điểm của Hồng Dĩnh bị người khác cướp đoạt, y cũng không có cách nào thắng nổi đội Z.
Lục Thiệu Vũ quay đầu, nhìn về phía Hồng Dĩnh đội Z, lại phát hiện vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn thoải mái nói chuyện phiếm với Tống Thành bên cạnh.
Dường như nhận ra ánh mắt của y, Hồng Dĩnh quay đầu lại, cười với y một cái.
Hệ thống: “Quầy nộp đạo cụ sắp đóng, đếm ngược mười, chín,…”
Lục Thiệu Vũ nhíu mày, âm thầm cảnh giác.
Hệ thống: “Tám, bảy,…”
Khi hệ thống vừa đếm đến ba, một bóng người từ cửa chạy vọt vào, bước chân vội vã đến mức suýt nữa thì lao đầu qua.
Hệ thống: “Hai…”
Người nọ nhanh chóng quay đầu, đặt một vật lấp lánh ánh vàng lên quầy nộp đạo cụ.
Âm thanh hệ thống ngừng một chút: “… Đạo cụ: “Vương miện của Nữ Hoàng Cơ” nộp lên thành công. Đội Z cộng thêm 50 điểm, tạm giữ hạng nhất.”
Người nọ ngậm kẹo que, thở hồng hộc, cậu nhóc dựa vào quầy nộp đạo cụ một lúc lâu mới mở miệng được: “Quá, mẹ nó, quá khó!”
Người nọ chính là Viên Lễ.
Hồng Dĩnh nhẹ nhàng thở ra, cười cười đi đến bên cạnh cậu nhóc: “May mà đuổi kịp, biết ngay là nhóc có thể làm được mà!”
“Vô nghĩa.” Viên Lễ liếc cô nàng một cái: “Mấy người ở đó dùng dao dùng súng, còn tôi phải động não đến sắp chết, cái nhiệm vụ này đúng là vô dụng…”
“Có ý gì hả?” Ngô Nguyên đứng ở một bên, không nhịn được mà hỏi: “Mấy người đào đâu ra những 50 điểm hả? Không phải một trái tim đỏ chỉ trị giá một điểm thôi sao?”
Viên Lễ vốn không muốn trả lời cô ta, nhưng tâm tình cậu nhóc đang rất tốt bèn nói nhiều vài câu: “Nhiệm vụ này chẳng phải nhắc nhở các người ngay từ đầu rồi sao? Nữ Hoàng Cơ phẫn nộ, muốn các người tìm đạo cụ về, các người nghĩ rằng đạo cụ chỉ là những trái tim đỏ này thôi à?”
“Tôi cũng không biết cô tức giận vì cái gì, tức giận có thể giải quyết nhiệm vụ sao? Huống hồ, cũng chẳng có ai nói đạo cụ chỉ có mỗi trái tim đỏ này. Ngay từ đầu hệ thống đã thông báo có bao nhiêu điểm rồi, vị trí thứ nhất cũng chỉ hơn 20 điểm, mấy người không thấy thấp đến mức kỳ lạ à?”
Lời này vừa nói ra đã khiến mọi người sửng sốt đôi chút, đúng là không phải ai cũng chú ý đến điều này. Nhưng xét theo thiết lập của hệ thống, mọi người đều cho rằng điểm thấp cũng bình thường thôi…
Không nghĩ tới chỉ dựa vào chút manh mối này, Viên Lễ liền tìm ra một manh mối khác và thực sự đã tìm ra được đạo cụ có điểm cao hơn.
Viên Lễ nói xong, không khỏi đắc ý quay đầu lại, nói với Lục Thiệu Vũ: “Xin lỗi nha đội trưởng đội S, chuyến này làm anh phải phí công rồi.”
Lục Thiệu Vũ gật đầu, không trả lời, vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt như cũ.
Cũng giống như đội Z, y gần như chẳng hề phẫn nộ hay bất an khi thấy kết quả này. Nhưng đội Z như vậy là vì họ không có gì phải sợ, mà phản ứng của Lục Thiệu Vũ cũng hệt như thế…
Viên Lễ hoài nghi nhìn y, khóe miệng vẫn treo nụ cười, nhưng trong lòng lại thấy bất an.
Âm thanh của hệ thống cũng vừa lúc vang lên: “Quầy nộp đạo cụ sắp đóng cửa, đếm ngược bắt đầu, mười, chín,…”
Khi đếm đến bảy, biểu cảm của Lục Thiệu Vũ khẽ thay đổi, y nhìn về phía cửa.
Viên Lễ vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của y, lập tức nhìn qua theo.
Ngay lúc này, một bóng người bỗng xuất hiện ở cửa.
Tư thế bước đi của hắn vô cùng tùy ý, nhưng lại vô thức khiến ánh mắt mọi người dán chặt lên người hắn.
Khi âm thanh đếm ngược của hệ thống sắp kết thúc, hắn không nhanh không chậm đi đến quầy nộp đạo cụ…