Edit: Hân
Beta: My
Checker: Gà
***
Chương 48. Chỉ là bình hoa, hai người của đội S cấu kết làm việc xấu!
“Sao cậu ta lại ở đây vậy?” Ngô Nguyên cau mày nói.
Tống Thành lạnh nhạt cười, dời ánh mắt sang hướng khác với vẻ mặt không quan tâm: “Chỉ là một bình hoa thôi mà, cho dù cậu ta có ở đây thì đã sao.”
Ngay lúc này, ở phía trước quầy nộp đạo cụ, người đã sớm bị gắn nhãn tên “bình hoa” đó chính là Tần Lệ Ca
Viên Lễ nhìn chằm chằm từng cử chỉ của Tần Lê Ca, thấy hắn móc từ trong túi ra một trái tim màu đỏ, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Xem ra trước đây do cậu nhóc suy nghĩ quá nhiều rồi, Tần Lê Ca chỉ là một cái bình hoa, giờ này lại đưa ra thêm một trái tim đỏ thì cũng không thể nào thay đổi được cục diện hiện tại.
Viên Lễ thả lỏng hoàn toàn, cậu nhóc nhàn nhã ngậm cây kẹo mút, nhìn theo Tần Lê Ca đang đưa trái tim đỏ đưa lên quầy nộp đạo cụ.
Trong khoảnh khắc đó, cậu nhóc nhìn thấy một tia sáng đỏ rất chói mắt vừa lóe lên từ trái tim đỏ đó, trên quầy nộp đạo cụ cũng phát ra tia sáng chói lóa.
Một giây sau, âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên một lần nữa–—
Hệ thống: “Nộp giao đạo cụ ‘Trái tim đỏ lấp lánh hoàn mỹ’ thành công, đội S cộng thêm 300 điểm, tạm xếp hạng nhất. “
Răng rắc!
Viên Lễ trực tiếp cắn nát cây kẹo mút đang ngậm trong miệng, cây que rơi xuống đất, phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ.
Nhưng âm thanh đó lại không nhận được sự chú ý của mọi người, tất cả đều ngơ ngác quay đầu, nhìn về hướng Tần Lê Ca đang bước đến.
Không khí yên tĩnh như chìm trong cái chết, trên màn hình của quầy nộp đạo cụ, điểm số của Đội S đang có sự thay đổi…
Đội S: 320 điểm
Xếp hạng của đội S ngay lập tức tăng lên, đứng ở vị trí đầu, con số vừa to có màu đỏ tươi đang nhắc nhở tất cả mọi người— —
Tất cả những gì vừa thấy được đều không phải là mơ.
Người mà mọi người cho rằng là bình hoa – Tần Lê Ca – lại là kẽ hở lớn nhất của đội S. Trong khi mọi người cho rằng, tình thế đội S không thể cứu vãn được nữa, đội Z chắc chắn sẽ thắng thì có một người đã làm xoay chuyển cục diện.
Đối mặt với ánh mắt không thể tin được của mọi người xung quanh, Tần Lê Ca cũng không cảm thấy có gì khác thường, bình tĩnh bước đến bên cạnh Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ cẩn thận đánh giá hắn một vòng từ trên xuống dưới một, không thấy có một vết thương ngoài da nào trên người.
“Em không sao.” Tần Lê Ca vỗ nhẹ vai y nói.
Lục Thiệu Vũ gật đầu, lúc này y mới cảm nhận được ánh mắt rực cháy khác thường phát ra từ xung quanh.
Y cau mày, theo bản năng bước về phía trước, che đi tầm nhìn của mọi người đang nhìn về phía của Tần Lê Ca.
Viên Lễ đứng ngơ người ra một lúc, cho đến khi Lục Thiệu Vũ di chuyển, cậu nhóc mới bình tĩnh trở lại.
“Anh…” Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào Tần Lê Ca, nói từng chữ từng chữ như bị ép ra từ kẽ răng: “Sao lại làm được như vậy…..”
Tần Lê Ca thuận miệng nói ra: “Em làm được bằng cách nào thì tôi cũng làm bằng cách đó thôi.”
“Không thể nào!” Viên Lễ lắc đầu thật mạnh: “Cho dù có đi chung đường giống em, đi đường lối “Trí” thì “Vương miện Nữ hoàng Cơ” của em cũng chỉ đạt được 50 điểm thôi! “
Tần Lê Ca nhướng mày nhìn cậu nhóc, đột nhiên cười khẽ một tiếng, đi đến trước mặt Viên Lễ.
Hiện tại hắn không còn nổi bật nữa, những người có mặt ở đây chỉ cần là người chơi và có đầu óc bình thường, cũng hiểu rõ được bộ mặt trước đây của hắn chỉ là ngụy trang thôi.
Nếu đã là như vậy, hắn cũng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa.
Tần Lê Ca khom lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bất ngờ của Viên Lễ với khoảng cách rất gần, chậm rãi nhếch khóe miệng…
“Em thật sự muốn biết nguyên nhân sao?”
Lại là cách hỏi của Tần Lê Ca, nếu như có đồng đội của hắn ở đây trong lúc này, chắc chắn sẽ không do dự và nói rằng: “Không.”
Nhưng người trước mặt hắn lại là một cậu nhóc vô cùng muốn biết nguyên nhân, thậm chí cậu còn quên nhai luôn viên kẹo đang ngậm trong miệng— Viên Lễ
Viên Lễ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không chút do dự nói: “Muốn.”
Tần Lê Ca gật đầu, lúc này nụ cười đã biến mất, đưa tay lên trước mặt Viên Lễ.
Viên Lễ nghĩ Tần Lê Ca sẽ đưa ra một vũ khí bí mật nào đó, vội vàng cúi đầu xuống nhìn, một giây sau, cánh tay đó đột nhiên nâng lên, đặt lên đầu của cậu nhóc.
Viên Lễ sững sờ: “???”
Tần Lê Ca hứng thú nhìn cậu nhóc, nhếch môi cười: “Bởi vì em còn non lắm, nhóc à.”
Viên Lễ: “…”
Sau một hồi, cậu nhóc giận tím mặt, lập tức hất tay Tần Lê Ca ra: “Mẹ nó…”
Lục Thiệu Vũ đi theo phía trước Tần Lê Ca, im lặng bắt lấy cái tay vừa giơ lên còn chưa kịp đánh vào Tần Lê Ca của Viên Lễ.
Viên Lễ nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lục Thiệu Vũ, khí thế suy yếu: “…”
Ban ngày nha, hai người của Đội S cấu kết với nhau!
Người của Đội Z thấy Viên Lễ bị áp chế hoàn toàn, vội vàng đi đến phía bên này.
Tần Lê Ca liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thấy bọn họ lộ ra vẻ cảnh giác, nói: “A Vũ, về đây. “
Lục Thiệu Vũ buông tay của Viên Lễ ra, lại quay về bên cạnh Tần Lê Ca.
Những người chơi khác dường như đã thấy qua dáng vẻ bảo vệ bình hoa Tần Lê Ca của đội trưởng đội S, trong cuộc thi lần trước khi đoạt giải nhất, thậm chí chỉ vì một câu sợ hãi của Tần Lê Ca, Lục Thiệu Vũ đã ngay lập tức ôm hắn vào lòng.
Nhưng khi đó, bọn họ chỉ cảm thấy khịt mũi khinh bỉ, tiếc nuối cho một người có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như Lục Thiệu Vũ lại yêu nhầm một bình hoa vô dụng. Bây giờ, lại một lần nữa nhìn thấy cảnh Lục Thiệu Vũ bảo vệ Tần Lê Ca —
Ngô Nguyên lẩm bẩm trong miệng: “Khó trách.”
Chơi trò chơi thì được 300 điểm trong chớp mắt, đồng đội cũng không có chút thương tích nào trên người, họ cũng muốn được như vậy!
Hệ thống: “Quầy nộp đạo cụ chuẩn bị đóng, đếm ngược 10, 9,…”
Hệ thống bắt đầu đếm ngược một lần nữa, nhưng lần này, tất cả mọi người đều biết thắng thua đã định, không còn cách nào thay đổi nữa.
300 điểm là một khoảng cách quá lớn, những đội khác không có cách nào vượt qua được, cũng không đơn giản chỉ có cuộc thi lần này…
Viên Lễ nghiến răng, viên kẹo trong miệng phát ra âm thanh răng rắc răng rắc một lần nữa: “Điểm số cộng thành 320 điểm, thêm 100 điểm khen thưởng, điểm của Đội S tổng cộng 420 điểm.”
420 điểm, trong cuộc thi chấm điểm khó khăn như vậy, dường như đây là một ải vô cùng gian nan để có thể vượt qua được.
Hệ Thống: “Quầy nộp đạo cụ chính thức đóng, chúc mừng đội chiến thắng: Đội S, Đội S đạt được 420 điểm, nhiệm vụ đang khép lại… “
Một tia sáng chớp qua, tất cả mọi người đều bị lóa mắt, trong phút chốc đã trở lại trong phòng thi.
Giáo sư trên bục giảng và toàn bộ những học sinh không tham gia trò chơi biến mất, trong phòng chỉ còn lại người nhận nhiệm vụ ngồi ở đó.
Ân Duyệt nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lê Ca cũng quay về chỗ ngồi, vội vàng dùng máy truyền tin hỏi: “Anh Tần, xảy ra chuyện gì vậy, sao anh cũng vào không gian của bài thi luôn rồi? “
Tần Lê Ca uể oải trả lời: “Vào được không gian bài thi thì dĩ nhiên là thi rớt rồi.”
Ân Duyệt: “Em không tin, dù cho chị Thích có đi rớt đi chăng nữa, em cũng không tin anh thi rớt.”
Thích Linh liếc mắt nhìn cô bé: “…”
Cho nên chị lại làm sai điều gì nữa à? Em có thể tin tưởng Tần Lê Ca một cách mù quáng nhưng sao còn lôi kéo chị vào nữa vậy?
Tần Lê Ca cười khẽ một tiếng: “Quả nhiên là nhóc hiểu tôi, thật ra tôi có nguyên nhân mới đi vào đó, còn tại sao thì… Đợi một chút nhóc sẽ hiểu.”
Ân Duyệt mơ màng nhìn hắn, thấy hắn không muốn nói nhiều, đành im lặng và chờ đợi như Tần Lê Ca đã nói “Đợi một chút”.
Vài giây sau, âm thanh của hệ thống cuối cùng cũng vang lên.
Hệ thống: “Thống kê bảng xếp hạng cá nhân đã hoàn thành, công bố bảng xếp hạng cá nhân.”
Ở phía trước bọn họ, đột nhiên xuất hiện những dòng chữ trắng trên tấm bảng đen —
【Bảng xếp hạng cá nhân】
1 – Thích Linh, thuộc: Đội S, điểm số: 371 điểm
2 – Viên Lễ, thuộc: Đội Z, điểm số: 370 điểm
3 – Kỷ Vũ Hành, thuộc: Đội S, điểm số: 349 điểm
4 – Hồng Dĩnh, thuộc: Đội Z, điểm số: 332 điểm
5 – Tống Thành, thuộc: Đội Z, điểm số: 330 điểm
…
Xếp đầu bảng hầu như đều thuộc về Đội S và Đội Z, Ân Duyệt cực kỳ hưng phấn tìm xuống phía dưới, ở dòng xếp hạng 13 tìm thấy tên của mình.
Ân Duyệt: [Em được xếp hạng 13 sao! Ơ… Sao anh Tần không phải xếp hạng nhất?]
Thích Linh bình tĩnh đáp:[Tần Lê Ca ở vòng thi thứ hai mới bắt đầu được tính điểm, làm sao có thể xếp hạng nhất được.]
Tần Lê Ca nhàn nhã tựa lưng vào ghế, đến xếp hạng của bản thân cũng lười tìm, Lục Thiệu Vũ kiên nhẫn tìm từng dòng, ở dòng xếp hạng thứ 8 thì thấy tên Tần Lê Ca.
8 – Tần Lê Ca, thuộc: Đội S, điểm số: 300 điểm
Lục Thiệu Vũ vốn muốn nói với hắn, nhưng khi nhìn thấy điểm số, y trầm mặc.
Tần Lê Ca chỉ trải qua tổng cộng có ba cuộc thi.
Mà hắn đã đạt được 300 điểm
Đây có nghĩa là…
Lục Thiệu Vũ chăm chú nhìn dòng xếp hạng 15 nằm trước mặt mình, lặng lẽ nhìn sang hướng khác, quyết định xem như không nhìn thấy gì cả.
[Nhưng mà…] Thích Linh đột nhiên mở miệng, vẻ mặt trầm trọng: [Tôi đã tính qua điểm số của tất cả các thành viên trong đội, chỉ vì một người mới đã chết, chúng ta ít hơn những đội khác tròn 300 điểm, hơn nữa Tần Lê Ca bị ít đi 100 điểm… Có lẽ chúng ta không lọt vào top 5 được.]
Sắc mặt của Ân Duyệt cứng đơ, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất, cô bé thấp giọng nói: [Là vậy à…]
Đội của họ chưa từng trải qua thất bại, có lẽ lần này thật sự nếm được mùi vị của thất bại rồi.
Ân Duyệt cúi đầu, thở một hơi dài.
Hệ thống: “Thống kê bảng xếp hạng của các tiểu đội đã hoàn thành, công bố bảng xếp hạng của tiểu đội.”
Âm thanh của hệ thống một lần nữa vang lên, tiếng ồn ào náo động trong hội trường dừng lại, tất cả những người tham gia trò chơi đều tập trung tinh thần nhìn những dòng chữ trắng dần hiện lên trên bảng đen, thấy rất rõ ràng—
【Bảng xếp hạng tiểu đội 】
1 – Đội S, điểm số: 1963 điểm
2 – Đội Z, điểm số: 1660 điểm
…
Hội trường chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, vài giây sau, có người không nhịn được hét lên.
“Sao có thể!”
“Không phải đội S bị chết một người rồi sao! Hơn nữa, người được hồi sinh giữa chừng phải bị trừ 100 điểm, tính như thế nào cũng không thể cao hơn 1800 điểm!”
“Điểm số này tính sai rồi!”
Những người chơi từng tham gia vào vòng cuối của cuộc thi không gian lại không một ai lên tiếng.
Viên Lễ của đội Z ở xa nhìn về phía bên này, đúng lúc nhìn vào đôi mắt của Tần Lê Ca, Tần Lê Ca nhìn cậu nhóc, khẽ cười.
“Sao lại có thể như vậy được!” Người chơi bên cạnh Viên Lễ tức giận bất bình la lên: “Dù cho không phải đội của chúng tôi đoạt giải nhất thì cũng không thể xảy ra chuyện như thế này được, chắc chắn là hệ thống tính sai rồi.”
“Không tính sai.” Viên Lễ lạnh lùng, thu hồi ánh mắt.
Người chơi bên cạnh nhìn cậu nhóc với ánh mắt nghi ngờ: “Nhóc không phải đội trưởng Đội Z à? Lẽ nào cậu lại không tức giận? Nhất định là họ gian lận.”
Viên Lễ cười lạnh nhạt, vừa muốn mở miệng, đột nhiên ngẩn người ra.
Tần Lê Ca gài bẫy khiến họ không thể tìm ra câu trả lời, cho đến tận bây giờ, cậu nhóc cũng không biết Tần Lê Ca đã dùng thủ đoạn gì để thành công lấy được 300 điểm.
Vậy sao anh ta có thể tốt bụng, nói quá trình cụ thể của cuộc thi cuối cùng cho những người chơi khác?
Nếu như anh ta nói ra, chẳng phải anh ta sẽ trở thành người chơi cuối cùng bị ‘hố’ sao?
Viên Lễ lập tức nuốt lời nói vào trong, chỉ cười khẽ: “Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ nào cũng thể xảy ra, hệ thống chưa từng bị lỗi, Đội S chắc chắn đã lấy được điểm ở chỗ khác rồi.”
Người chơi đó chậc một tiếng, không nói chuyện với cậu nhóc nữa, quay sang trò chuyện với đồng đội.
Tiếng tranh cãi ồn ào của những người chơi kéo dài rất lâu không ngừng, âm thanh nhắc nhở đưa họ quay trở về không gian vẫn chưa vang lên, ngược lại là âm thanh của hệ thống phát ra lần nữa.
Hệ Thống: “Trong không gian bài thi cuối cùng của Đội S, do Lục Thiệu Vũ là đội trưởng đạt được 320 điểm, ngoài ra còn được thưởng thêm 100 điểm, tổng cộng đạt được 420 điểm, xác nhận thành tích không tính toán sai.”
Ánh mắt của toàn bộ người chơi trong phút chốc đồng loạt chuyển hướng về phía Lục Thiệu Vũ.
Mặt Lục Thiệu Vũ vẫn lạnh nhạt, không một chút dao động, Viên Lễ nhìn theo, cau chặt mày.
Không thể như vậy được, nếu Tần Lê Ca cũng đi vào, thì âm thanh nhắc nhở của hệ thống nên đề cập đến tên của anh ta, trừ khi….
Sắc mặt của Viên Lễ thay đổi.
Trừ khi Tần Lê Ca cũng như cậu nhóc, dựa vào số 0 trong bài thi để âm thầm trốn vào đây!
Hệ thống: “Thế giới thứ năm: Thế giới dự tuyển, nhiệm vụ kết thúc. Đội hoàn thành nhiệm vụ: Điểm số khen thưởng của Đội S là 5000 điểm, những đội khác sẽ bắt đầu tiến hành nhiệm vụ thứ năm vào bảy ngày sau.”
Hệ thống: “Đếm ngược thời gian quay trở về không gian, năm, bốn,… Một.”