Thôi Chấn Xuyên đã thực hiện lời hứa nhường ba chiêu, nhưng cái này cũng đã khiến hắn nhận được một cú đ.ấ.m thép từ Thiển Hạ.
Đúng vậy, Thôi Chấn Xuyên dùng từ “cú đ.ấ.m thép” để mô tả cú đ.ấ.m của Thiển Hạ.
Hắn không hiểu tại sao một người nhỏ nhắn như vậy lại có thể chứa đựng năng lượng lớn như thế trong cơ thể, một cú đ.ấ.m của đối phương đã khiến hắn đau đớn đến mức muốn c.h.ế.t đi sống lại.
Hắn không phải là một người chỉ vì một chút đau đớn mà khóc lóc, nhưng đòn tấn công của đối thủ có vẻ như mang theo hiệu ứng gia tăng đau đớn…
Sự khinh bỉ của Thôi Chấn Xuyên đã không còn, hắn đang dùng hết sức mình để đấu với Thiển Hạ.
Hai người liên tục tấn công, phòng thủ và phản công khiến người xem đến hoa mắt.
Dưới khán đài, Mã Đức Đông không đếm xỉa đến ánh mắt của Hồ Thường Tại, hắn nhớ rõ đối thủ của Thôi Chấn Xuyên là Thiển Hạ, hắn nghe người từ hành tinh thực dân kia gọi như vậy.
Mã Đức Đông hét lên: “Cố lên, Thiển Hạ! Đánh c.h.ế.t thằng Thôi Chấn Xuyên mặt dày này đi!”
Hồ Thường Tại và các học viên khác của Học Viện Quang Giáp Thần Châu nhìn về phía Mã Đức Đông, hắn là ai vậy?
Người chơi liên tục cổ vũ cho Thiển Hạ, đột nhiên từ phía đối diện cũng truyền đến một giọng cổ vũ cho Thiển Hạ, ban đầu họ cảm thấy kỳ lạ, sau đó trở nên tức giận.
Người chơi: NPC này thậm chí còn biết châm biếm, không thể nhịn được.
Người chơi hét lên: “Cố lên, Thiển Hạ!”
Họ tăng âm lượng, giống như khi được huấn luyện viên quân sự liên tục ra lệnh họ hét lớn, hét lớn hơn, hét lớn đến khi mất giọng.
Mã Đức Đông nghe thấy, không được, nếu tiếp tục như thế này, giọng cổ vũ của hắn hoàn toàn bị những người khác át đi, tiền bối Vân hoàn toàn không để ý đến hắn.
Hắn dồn hơi vào giữa lồ ng ngực, hít thở sâu, hít thở, và tiếp tục hít thở.
“Thiển Hạ!” – Tiếng gọi vang đến mức làm rung cả tai,
“Cố lên!” – Tiếng gọi vang đến mức xé lòng.
Đây không còn là việc cổ vũ thông thường nữa, mà là một cuộc tấn công âm thanh khủng khiếp.
Vân Ca và Trì Dư dời ánh nhìn khỏi trận đấu nhìn qua học viên đang hét lên. Đó là một anh chàng hơi mập mạp, vừa hét lớn vừa đỏ mặt cổ vũ cho Thiển Hạ.
Vân Ca: “Cậu học viên này có ánh mắt tinh tế hơn học viên của anh.”
Trì Dư: “Ha hả.”
Trì Dư: Mã Đức Đông, em được lắm.
Tiếng cổ vũ của Mã Đức Đông quấy nhiễu Thôi Chấn Xuyên trên võ đài.
Thôi Chấn Xuyên nghe thấy tiếng cổ vũ từ Học Viện Quang Giáp Thần Châu, bước chân lảo đảo, không khó phát hiện nhưng Thiển Hạ nắm bắt được thời cơ.
Hai người nãy giờ đều ngang tài ngang sức, nhưng do sơ suất của Thôi Chấn Xuyên, tình hình đối đầu bất ngờ thay đổi!
Chợt nhìn thấy, Thiển Hạ vươn tay ra phía trước, chân quét qua mặt đất, Thôi Chấn Xuyên bị cô quật ngã xuống đất, kiềm chế chặt chẽ, một tay kẹp cổ trên mặt đất.
Môi cô nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, tay vỗ vào mặt Thôi Chấn Xuyên. Thôi Chấn Xuyên bị cái lòng bàn tay mềm mại đó vỗ, liền ngơ ngác.
Sau đó, hắn nghe cô nói –
“Đôi gò má em trai nhợt nhạt quá, để chị đây dùng lòng bàn tay để tô điểm cho em.”
Thôi Chấn Xuyên bị vả mặt.
Thực sự là bị vả, hai cái tát nặng nề vỗ vào mặt hắn.
Thiển Hạ: “Nhường tôi ba chiêu? Thất thần? Coi thường phụ nữ? Anh không phải sinh ra từ phụ nữ sao? Câu đầu tiên mà anh học không phải là gọi ‘mẹ’ sao? Nghĩ rằng phụ nữ không bằng đàn ông, vậy giờ người đang bị đánh gục dưới sàn là ai?”
Thôi Chấn Xuyên bị đè dưới sàn hơn mười giây, trọng tài tuyên bố Thiển Hạ là người chiến thắng.
Lúc này, Thiển Hạ đứng dậy, nhìn xuống Thôi Chấn Xuyên và khuôn mặt sưng phồng đỏ lên của hắn, nhẹ nhàng cười: “Phế vật.”
Thôi Chấn Xuyên: “…”
Người chơi há hốc mồm nhìn Thiển Hạ, đây là sinh vật đáng sợ gì vậy? Đây chắc chắn không phải là Thiển Hạ dễ thương của họ!
Thiển Hạ nhảy xuống sàn đấu, nở nụ cười e thẹn nhìn Vân Ca và người chơi, giọng nói vẫn cực kỳ êm ái và ngọt ngào: “Tôi đã giúp mọi người xả giận!”