Vân Ca: “…”
Trì Dư lại nói: “Xin lỗi, người nhà của những học sinh này đều là… Chính là kiểu gia đình mà một người tôi cũng không dám đắc tội, tôi quản không nổi bọn họ.”
Vân Ca: “Chỉ là học sinh mà thôi, loại chuyện này cứ để bọn họ đánh một trận là trước, người thằng giành được địa bàn, người thua phải im miệng.”
Trì Dư nghe xong nở nụ cười: “Cách giải quyết mọi chuyện của em vẫn thô bạo như xưa, tại sao em lại nhận cô ấy làm đồ đệ? Tính cách cô ấy vốn dịu dàng, có vẻ không phải kiểu mà em thích.”
Vân Ca liếc mắt nhìn Trì Dư, không trả lời.
Thiển Hạ từ vòng vây của người chơi bước lên sàn đấu, đãi ngộ và sự chú ý của mọi người khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Người chơi hét lớn: “Thiển Hạ, tên nhóc này lúc nãy còn mỉa mai chúng ta, cô nhất định cũng phải nói mỉa lại bọn chúng.”
Thiển Hạ khó xử nói: “Nhưng mà tôi không bao giờ nói mỉa người khác cả.”
Người chơi: “Tùy tiện nói vài câu linh tinh như ‘Mi là đồ phế vật’, ‘rác rưỡi’, ‘cặn bã’… cũng được!”
Cũng có người chơi nói: “Ai da, anh đừng làm khó Thiển Hạ nữa, anh thấy ai cũng không có tiết tháo giống như anh à, Thiển Hạ cô chỉ cần đánh thắng hắn xả giận cho chúng tôi là được!”
Thiển Hạ gật đầu: “Được.”
Cô đi tới trung tâm sàn đấu, đối mặt với Thôi Chấn Xuyên.
Thôi Chấn Xuyên cười nhạo: “Chỉ đánh một trận thôi mà còn cần đồng bọn cổ vũ à?”
Thiển Hạ xoắn vạt áo, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Chấn Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy anh nói sẽ nhường tôi ba chiêu à?”
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi giống như thỏ con của cô, Thôi Chấn Xuyên cảm thấy trái tim của mình không được thoải mái, đập nhanh cực kỳ, hắn nghi ngờ nhìn Thiển Hạ, chẳng lẽ người phụ nữ này mạnh đến mức khiến hắn xuất hiện phản ứng như vậy?
Thôi Chấn Xuyên nâng cằm, “Đúng vậy, tôi nhường cô ba chiêu.” “Cái kia……”
Thiển Hạ nhấp nháy đôi mắt, đôi tay đang xoắn vạt áo nhẹ nhàng đưa lên, giơ ngón tay cái hướng về phía người đàn ông cao lớn hơn mình ở phía đối diện, sau đó bỗng dưng chuyển hướng xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cô nói: “Bò cho ta!”
Âm thanh nói chuyện vừa dứt, đòn tấn công đã đến gần.
Nắm đ.ấ.m không lớn lắm, nhưng mang theo tiếng xé gió trong không gian lao đến hắn.
Dựa vào sức mạnh, tốc độ và sức phát huy ngay lúc đó của cú đấm, rõ ràng năng lực thể lực của cô ta không hề thấp, có thể ngang hàng với hắn!
Tuy Thiên Tế là không gian ảo, nhưng tất cả các giác quan đều tương ứng với thực tại! Nếu bị đánh trúng, sẽ rất nguy hiểm!
Sắc mặt Thôi Chấn Xuyên bỗng thay đổi.
Con thỏ trước mắt xé bỏ lớp vỏ bên ngoài, lộ ra bản chất sói xám bên trong, không còn nhút nhát, e thẹn nữa, tất cả chỉ là giả dối!
Bất giác, hắn muốn tấn công để kiềm chế đối phương, nhưng ngay khi tay hắn chuẩn bị ra đòn, hắn nhớ lại rằng mình đã nói sẽ nhường đối phương ba đòn. Hắn liền rút lại đòn tấn công và tránh né cú đ.ấ.m của Thiển Hạ.
Hắn định dùng hết sức lực trong lúc phản công, nhưng khi thu đòn, hắn phải khắc phục quán tính cũng như tránh đòn tấn công từ đối phương, một loạt các động tác này làm hắn trở nên vụng về trong lúc tránh né.
Âm thanh cỗ vũ của các học viên trong Học Viện Quang Giáp Thần Châu đang xem trận đấu dần nhỏ đi, biểu cảm trên mặt họ khinh bỉ: “Thôi Chấn Xuyên, anh ta bị gì vậy?”
Một học viên tên Mã Đức Đông thì thầm: “Đệ tử của Ma Vương cũng được coi là Ma Vương à? Nếu tôi tạo quan hệ tốt với Ma Vương, vậy tôi sẽ là Ma Vương thứ ba đúng không?”
Người bên cạnh hắn, Hồ Thường Tại, đẩy hắn một cái: “Sao có thể dập tắt uy phong của chính mình để tăng chí khí của người khác?”
Mã Đức Đông tỏ vẻ đúng đắn và tự tin: “Xem anh nói kìa, trước đây tiền bối Vân cũng là học viên của học viện chúng ta mà, chúng ta đều là đồng môn.”
Hồ Thường nghẹn lời, lúc nãy chẳng phải hắn còn gọi người ta là “hỗn đãn cuồng ma” và “Ma Vương” sao, bây giờ lại xưng là tiền bối Vân? Còn Thôi Chấn Xuyên đang chiến đấu trên võ đài thì phải làm sao đây?