Các sinh vật cộng sinh của tinh cầu khác nhau có thể giao tiếp theo cách độc đáo của riêng chúng, giải thích theo cách của con người là trò chuyện nhóm. Bởi vì Hải Hoàng lớn lên không đáp ứng được tính thẩm mỹ hiện tại, mấy sinh vật cộng sinh đều ngại nó có vẻ ngoài không đẹp, mấy lần xin gia nhập nhóm đều bị mấy sinh vật cộng sinh xinh đẹp từ chối.
Vân Ca vỗ đầu của Hải Hoàng: “Đừng khóc, đừng khóc, chỉ có ở nơi này với bọn ta, mọi người đều thích ngươi, cho dù sau này có tiết lộ thân phận của ngươi, ngươi cũng sẽ không bị ghét.”
Hải Hoàng hỏi: “Thật sao?”
Vân Ca nói, “Đúng vậy, mọi người vẫn luôn muốn đặt tên cho ngươi, cũng không thể cứ luôn gọi cho ngươi là món đồ chơi này, món đồ chơi kia được…”
Hải Hoàng rất phấn khích, “Tôi cũng có thể có tên riêng của mình như cá Nam Phu sao! Không phải tinh cầu đánh số, mà là tên của tôi sao!”
Vân Ca gật đầu.
Hải Hoàng chạy lên giường cô lăn lộn.
Sau khi hình thể trở nên nhỏ hơn, có vẻ bộ não cũng cũng tương tự như quả óc chó.
Vân Ca để Hải Hoàng ở trong phòng đợi, Hải Hoàng vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn khích của việc sẽ có tên nên ngay lập tức gật đầu.
Vân Ca nửa quỳ xuống mặt đất, lấy dưới giường lấy ra một chiếc hộp màu đen tương tự như trong Vân gia, cô lấy ra bộ quang giáp từ bên trong, trực tiếp cởi bỏ quần áo trên người.
Đây là chiếc váy được Thiển Hạ và mấy người chơi khác làm ra, rất thoải mái.
Ngay cả khi mặc loại quần áo thông thường này, Vân Ca vẫn mang vũ khí ở đùi, một bên là một thanh quân đao, một bên là một cây roi mềm, ngay chỗ cánh tay là một loại vũ khí nháy mắt có thể b.ắ.n ra nhanh như chớp, bên trong có chứa kim mịn với độc tố thần kinh.
Cô tuy nhỏ bé, nhưng mọi cơ bắp đều tràn đầy sức mạnh bùng nổ, sau lưng bị tóc che khuất có thể thấy lờ mờ vết sẹo.
Vân Ca buộc tóc lên, trên lưng cô ấy có một vết sẹo to bằng cái miệng chén, đây là vết sẹo dễ thấy nhất trong tất cả các vết sẹo, thể hiện sự khốc liệt của tình hình lúc bấy giờ. Đó là chấn thương do trước đây để lại, với thể chất hiện tại của cô, rất khó để lại vết sẹo hiểm ác như vậy.
Cảnh Trí thu hồi mắt, nhìn đi chỗ khác, lắm miệng hỏi: “Vết thương đó là sao vậy?”
Vân Ca dừng lại, nhẹ nhàng viết: “Tôi nhặt được nửa con gà nướng còn chưa ăn hết ở bãi rác, muốn mang về nhà ăn dần, nhưng không ăn ngay, cũng không giấu đi, nên trên đường bị người ta cho một dao… Cũng may, tôi đã được giải cứu.” . đam mỹ hài
Cảnh Trí: “Là thời điểm ở tinh cầu thực dân ư?”
Vân Ca: “Đúng vậy. Tinh cầu thực dân luôn bị coi như một tinh cầu xử lý rác, mỗi lần tinh hạm đến đổ rác, nếu may mắn có thể tìm được rất nhiều bảo vật, có thể đổi lấy tinh nguyên, mua đồ ăn trong cửa hàng trong doanh địa.”
“Trong cửa hàng đó có một thanh sô cô la to bằng móng tay, giá 5 tinh nguyên, còn có kẹo năng lượng giống như thủy tinh, chua ngọt, 2 tinh nguyên 10 viên.” Trong mắt cô lộ ra hoài niệm, “Tôi lúc ấy đã suy nghĩ, tôi muốn nhặt được nhiều bảo vật, sẽ có rất nhiều tiền, sau đó có thể ăn nhiều sô cô la và kẹo như vậy.”
Cô lấy tay trái sờ sờ vết sẹo trên lưng, thật ra những vết sẹo này có thể xóa bỏ từ lâu, nhưng cô không muốn xóa, thà giữ lại còn hơn, cô cúi đầu điều chỉnh thông số của quang giáp, một lần nữa cầm lấy vũ khí.
Cảnh Trí: “Bây giờ ký chủ có thể mua rất nhiều, lấp đầy căn phòng này.”
Vân Ca nở một nụ cười: “Tôi sớm không còn yêu thích kẹo nữa rồi.”
Hải Hoàng: “Tôi chưa có ăn qua kẹo, tôi cũng muốn ăn thử.”
Cảnh Trí liếc nhìn nó, cái sinh vật cộng sinh này thật khiến hệ thống phiền lòng.
…
Vân Ca tìm được Lý Dũng và Đường Manh, nói rằng hợp đồng đã được soạn thảo xong, yêu cầu họ đến phòng tiếp khách để xem có điều gì cần sửa đổi trong hợp đồng hay không.
Phòng khách có một bức tường trong suốt, vừa lúc có thể thấy những con sò trắng ở bên ngoài.