Cảnh Trí nhắc nhở Vân Ca: “Cô nên chú ý đến vấn đề của Lộc Lộc trước, có chủng tộc Trùng Tộc trên tinh cầu của cô.”
Vân Ca đặt Cảnh Trí xuống, giơ tay vò cho mái tóc rối bù, cô nói với Cảnh Trí rằng chủ cửa hàng hoa ăn thịt người đã phá vỡ mọi nhận thức của cô.
Cảnh Trí nghĩ: “Lại là một loại vu khống sao?”
Phản ứng đầu tiên của Vân Ca sau khi nghe nó cũng giống như Cảnh Trí.
Nơi mà Trùng Tộc đi qua, tinh cầu sẽ mất đi sức sống và trở thành tinh cầu chết, sau khi sinh vật cộng sinh c.h.ế.t đi, tinh cầu cũng sẽ trở thành tinh cầu chết, hầu hết các tinh cầu bị Trùng Tộc tấn công đều là những tinh cầu phát triển tốt có chủ tinh cầu…
Thứ chúng ăn còn kèm theo sinh vật cộng sinh đúng không?
Vân Ca đã từng gặp qua Trùng Tộc trước đây trong quá trình huấn luyện ở trường, bọn họ đã chạm trán với một trùng sào đang nuốt chửng đất.
Nền giáo dục mà cô nhận được từ khi còn nhỏ nói với cô rằng nếu như gặp được Trùng Tộc mà không g.i.ế.c nó, thì người c.h.ế.t chính là mình, chỉ có thể liều c.h.ế.t chiến đấu thì mới có thể thoát khỏi miệng Trùng Tộc.
Thời điểm đó, mấy con trùng đang nuốt chửng đồ không nhìn thấy bọn họ, bọn họ mới đánh lén nó trước.
Vân Ca đã g.i.ế.c nữ vương trùng, khí thế của nó rất cường đại, lúc đó, khi cô nhìn thấy nữ vương trùng trong sào huyệt, đã chuẩn bị tốt ắt hẳn sẽ không sống nổi.
Thời điểm cô vọt vào trùng sào huyệt và bị nữ vương phát hiện, nó không g.i.ế.c c.h.ế.t cô, mà chỉ đẩy quang giáp của cô ra khỏi trùng sào.
Lúc cô xuống tay đã cảm thấy kỳ lạ, tại sao Trùng Tộc không có sự thù địch với con người như trong tin đồn… Khi đó, dưới thân nữ vương trùng còn có trứng trùng, cô nghĩ đối phương đang cố gắng để trứng trùng không bị tổn hại trong khi chiến đấu.
Bây giờ suy nghĩ về nó, có thể giống như những gì chủ hoa ăn thịt người đã nói, nhân loại chưa bao giờ nằm đầu tiên trong danh sách của Trùng Tộc, đó chỉ là một lời nói dối của một kẻ muốn giải quyết Trùng Tộc!
Trùng Tộc là kẻ thù của con người. Giống như một người phụ nữ sinh ra một đứa trẻ, đứa trẻ sẽ thừa hưởng thiên phú của người mẹ. Đó là một lời nói dối.
Loại chuyện này có thể hỏi sinh vật cộng sinh một chút là sẽ phát hiện ra. Vân Ca bóp mấy cái xúc tu của Hải Hoàng, nâng nó lên, “Có thứ gì khiến ngươi sợ không?”
Hải Hoàng: “Tôi không sợ bất cứ thứ gì ngoại trừ thời kỳ tiêu hóa!”
Vân Ca: “Thế còn Trùng Tộc?”
Hải Hoàng: “…”
Vân Ca lắc cơ thể của nó, “Đừng giả ngu, nói chuyện.”
Hải Hoàng thì thầm: “Tại sao cô lại đề cập đến thứ khó chịu như vậy?”
Vân Ca nhớ đến lời nhắc nhở của Hải Hoàng khi Tuyết Yêu Vương ở đó, cùng những nơi cô cùng nó giao thiệp mấy lần, đều cách xa tổ trùng.
Cô hỏi: “Ở chỗ của Trùng Tộc, ngươi không dám xuất hiện sao? Lúc trước ngươi không biết cái trứng ở chỗ Tuyết Yêu Vương là sống hay chết, chờ sau kho bọn ta đào nó ra, ngươi hình như mới không còn hạn chế giao tiếp nữa, không phải bởi vì xác định trên tinh cầu không còn Trùng Tộc sao?”
Hải Hoàng giả chết.
Vân Ca đưa nó đến trước mặt mình, lộ ra nụ cười nham hiểm, “Tất cả sinh vật cộng sinh đều sợ Trùng Tộc sao?” . Bạ𝑛 đa𝑛g đọc tru𝒚ệ𝑛 tại ﹍ TRuMT R𝐔YeN.VN ﹍
Trong cửa tiệm hoa ăn thịt người có Trùng Tộc, vậy nên không có cảm giác giám sát.
Nghĩ đến vậy, thật quá dễ đoán.
Hải Hoàng nói, “Tôi sợ, cô cũng sợ.”
Vân Ca dịu dàng mà vuốt ve Hải Hoàng: “Đứa trẻ ngốc, ta sợ gì chứ, ta chỉ nắm giữ một vài phương pháp dạy dỗ ngươi mà thôi… ngươi sẽ không nói với các sinh vật cộng sinh khác nhỉ? Ngươi xem ta lại quên mất rồi, không có sinh vật cộng sinh nào sẵn sàng nói chuyện với ngươi, chỉ chúng ta thích ngươi thôi.”
Cảnh Trí nhìn Hải Hoàng rơi nước mắt.
Hắn không hiểu tại sao một sinh vật cộng sinh có bản thể to lớn thô kệch vô cùng khủng bố như vậy, tại sao lại có một trái tim mong manh và nhạy cảm như vậy chứ.