Vân Ca mới từ Tinh Võng đăng xuất, quan niệm bấy lâu nay của cô bị ảnh hưởng, cô nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi ra mở.
Hải Hoàng không biết bị Cảnh Trí dạy dỗ kiểu gì, yếu ớt nằm cuối giường mà rên hừ hừ.
Xem ra trong lúc Vân Ca lên Tinh Võng, Cánh Trí có chọn lựa chờ hay không, hắn có thể tự quyết định, không cần phải ở chế độ chờ.
Trên đường đi mở cửa, Vân Ca còn đá chân vào người Hải Hoàng.
Cánh cửa chỉ hé mở một tiếng, từ bên ngoài đã nghe thấy Hùng Sơ Mặc nhấn giọng: “Đừng mở, cứ để như vậy.”
Một mảnh giấy được gấp lại trượt qua khe cửa.
Vân Ca không hiểu, vậy nên cô đã mở tờ giấy ra và thấy nó ghi rằng——
“Tôi muốn nói cho nhãi con biết một bí mật, sau khi biết, tuyệt đối làm bộ như chưa biết nhớ chưa, đặc biệt là ở trước mặt chủ nhân của bí mật, nếu không chúng ta sẽ bị người ta ghét bỏ đó!!!”
Vân Ca buồn cười, cô nói: “Được.”
Cô nghe thấy tiếng ngòi bút cọ cọ vào giấy sột soạt.
Sau một lúc, một thêm một tờ giấy khác.
“Lộc Lộc có thể, có thể, có thể không phải là nhân loại. Con bé không biết bản thân mình là gì, cũng không có ác ý (còn cùng chúng tôi chơi trò chơi).”
Kèm theo đó là hình người que vẽ vô cùng xấu, khuôn mặt bé gái gần như chỉ có miệng và răng, một nhóm hình người que khác đang sờ răng để chơi đùa.
Cách chơi đơn giản của trò chơi được viết bên cạnh hình que.
Sau khi đọc xong, phản ứng đầu tiên của Vân Ca không phải là kinh ngạc trước thân phận của Lý Lộc Lộc, mà là đồng cảm với Lý Lộc Lộc khi gặp phải một đám người không bình thường như người chơi. Tờ giấy cuối cùng được nhét vào khe cửa, người bên ngoài nhét xong liền bỏ chạy.
“Lộc Lộc không cho chúng tôi nói với nhãi con vì sợ sẽ đuổi nhà họ ra khỏi tinh cầu… Chúng tôi nghĩ rằng gia đình Lý Lộc Lộc có thể có gì đó khó nói, chúng ta chưa có gặp qua Trùng Tộc, chỉ nghe nói rằng Trùng Tộc rất xấu. Nếu Lộc Lộc là Trùng Tộc, chúng tôi cảm thấy con bé rất tốt.”
“[In đậm] Đừng nói là chúng tôi đã nói! Hãy nhớ tiêu hủy bằng chứng!”
Vân Ca dùng tinh thần lực nghiền nát tờ giấy thành bột, dở khóc dở cười đẩy cửa ra, chặn Hải Hoàng lại đằng sau, trong đầu hỏi Cảnh Trí: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu… Trước đó cậu đã nói nền văn minh trong tinh hệ của tôi đang ở trình độ phát triển công nghệ thấp, theo không kịp trình độ phát triển khoa học kỹ thuật.”
Cảnh Trí nói: “Đúng vậy.”
“Tiêu chí đánh giá cấp bậc ở tinh hệ bao gồm công nghệ và văn minh.” Vân Ca dừng một chút, “Tinh hệ của tôi là tinh hệ cấp 2, tinh hệ mà người chơi đang ở cũng là tinh hệ cấp 2, nhưng trình độ công nghệ của bọn họ kém hơn chúng ta không chỉ một chút…”
Vân Ca nghĩ ngay cả những người chơi bình thường nhất hình như cũng là những người rất có nguyên tắc về nhiều mặt, mấy người nhìn dưới váy thì không tính, đó là ngoại lệ.
Đất nước của bọn họ cũng rất ôn hòa, cô cũng dần hình thành ăn ý ngầm với đội người chơi quốc gia, bọn họ nói nhu cầu mà bọn họ cần, cô thì cung cấp thông tin bọn họ muốn.
Cô không nói rõ mình muốn thứ gì, nhưng đội người chơi quốc gia lại tự động thay cô hướng dẫn người chơi, giúp người chơi tăng nhanh tốc độ xây dựng tinh cầu.
Đội người chơi quốc gia cũng cố gắng hết sức ngăn chặn người dân đến căn cứ của cô để cắm cờ tuyên bố chủ quyền của bọn họ, vì sợ nó ảnh hưởng đến mối quan hệ hài hòa hiện tại của hai bên.
Cô hỏi: “Trình độ văn minh của bọn họ rất cao? Có đủ cao để bù đắp khoảng cách do công nghệ kéo xuống, để có cùng cấp bậc với tinh hệ của chúng ta không?”
Cảnh Trí: “Tôi nghĩ điểm này ký chủ đã nhận ra.”
Vân Ca: “Hôm nay tôi mới nhận ra tôi chưa bao giờ yêu cầu bọn họ phải trung thành với tôi. Luật chơi không yêu cầu bọn họ phải làm điều này. Cho đến nay chưa có ai lừa dối hay phản bội tôi.”
Cảnh Trí: “So với tất cả những người trong tinh hệ của ký chủ, tinh hệ người chơi quả thật phần lớn đều là cấp bậc thánh nhân.”
Vân Ca: “?”
Cô chộp lấy Cảnh Trí, “Cậu giống như đang mắng tôi.”