Hắn đóng gói tất cả mọi thứ bên trong phòng bếp của Kim Sắc Lưu Niên để mang đi, bao gồm cả lát sàn, trần nhà, tất cả những nơi có khả năng nhiễm độc đều bị hắn mang đi hết.
Hắn của lúc này rất có phong cách của Hùng Sơ Mặc.
Liêu Bàng Tí: Tất cả những gì tôi làm đều để bảo vệ chính nghĩa.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, sau đó liền mở giao diện trò chơi ra, tiêu tốn 500.000 tinh nguyên để mua buff thuộc tính một lần là một chiếc balo mà sau khi hồi sinh, tất cả vật phẩm ở bên trong balo sẽ không bị mất đi.
Liêu Bàng Tí bỏ đi, đầu bếp trưởng của Kim Sắc Lưu Niên dẫn đầu một nhóm đầu bếp bừng bừng sĩ khí chuẩn bị khô m.á.u một trận quay trở về… Bọn họ xong đời rồi.
Bếp trưởng lập tức liên hệ với quản lý của Kim Sắc Lưu Niên: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Trái tim quản lý rơi lộp bộp, sao có thể xảy ra chuyện được chứ, hắn ta vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Bếp trưởng: “Nói ra chắc anh không tin nổi, nhà bếp của chúng ta bị trộm rồi.”
Quản lý: “?”
Bếp trưởng: “Anh không nghe nhầm, nhà bếp của chúng ta bị trộm rồi, tất cả mọi thứ đều bị trộm hết, bao gồm cả lát sàn và trần nhà!”
Lồng n.g.ự.c quản lý nhói lên, suýt chút nữa thì ngất xỉu, đây chính là tiệc tối của Thẩm gia.
Hắn ta lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết, đồ dùng phòng bếp thì dễ xử lý, nhưng những nguyên liệu nấu ăn thì phải làm sao?
Rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ không thể có được trong thời gian ngắn, trong đó có không ít thứ là những nguyên liệu quý hiếm mà bọn họ mất nửa năm mới lấy về được, rốt cuộc là nhà nào đã dùng cách thức thâm độc như vậy để hãm hại bọn họ?
Không còn cách nào khác, quản lý chỉ có thể liên lạc với những khách sạn khác, năn nỉ cầu xin bọn họ giúp đỡ cung cấp nguyên liệu nấu ăn và nhân lực hỗ trợ, nếu có người đồng ý giúp đỡ, sau khi mọi chuyện kết thúc Kim Sắc Lưu Niên nhất định sẽ có hậu tạ.
Việc này đã được giải quyết ổn thoả, quản lý không nói ra chuyện phòng bếp bị trộm, chỉ nói có một vài nguyên liệu nấu ăn xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, chỉ có thể tạm thời thay đổi món khác. Không ai biết được chuyện nhà bếp của bọn họ đã bị đào rỗng.
Quản lý cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, ai có thể trộm hết nhiều đồ trong nhà bếp như vậy, lại hoàn toàn không bị bất cứ người nào chú ý tới?
Phòng bếp có một người biến mất, Liêu Bàng Tí.
Quản lý không hề phát hiện ghi chép ra vào của hắn, hắn ra lệnh cho bảo vệ đi tìm người khắp cả khách sạn, chưa biết chừng chuyện này có liên quan tới hắn.
Quản lý muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn để bếp trưởng đi tìm.
Liêu Bàng Tí trốn đông trốn tây, hắn nhớ rằng ngày hôm nay nhãi con, Thiển Hạ và Phượng Hoàng sẽ tới đây, chỉ cần trốn đến khi bọn họ tới tiếp ứng là được.
Hắn dựa vào bức tường, tường bỗng nhiên chuyển động, hắn liền tiến vào bên trong bức tường.
Liêu Bàng Tí: “Mẹ nó!”
“Đã giải quyết ổn thoả mọi chuyện chưa?”
“Tôi nhìn thấy hắn đã bỏ ‘vô hình’ vào trong rồi.”
“Anh làm tốt lắm… Vẫn chưa liên lạc được với người bionic đó à?”
“Đúng vậy, mấy nội gián của chúng ta đều biến mất cả, có thể đã bị người khác phát hiện nên bọn họ ẩn nấp càng kỹ hơn.”
“Thôi bỏ đi.” Thẩm Gia An thay đổi vị trí của chiếc nơ gắn trên cổ áo, ra hiệu cho thuộc hạ lui xuống, đợi khi tất cả mọi người trong phòng đều đi ra hết, hắn liền mở cánh cửa bí mật, đi vào một căn phòng khác từ con đường ở bên trong cánh cửa bí mật.
“Cha.” Thẩm Bồi An gọi.
Người ở bên trong phòng run cầm cập, ông ta xoay người sang, gương mặt của ông ta chính là gương mặt của Thẩm Chiết Hạo chủ tinh cầu Thần Châu Tinh.
Thẩm Chiết Hạo: “Bồi An, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao? Chủ tinh cầu đồng ý để con trở thành con trai trên danh nghĩa của ông ta đã là nể mặt con bao nhiêu năm nay trung thành với ông ta…”