Sắc mặt của Thẩm Bồi An trầm xuống: “Cha, cha sợ gì chứ, 20 năm nay, mặc dù thời gian cha làm chủ tinh cầu lâu như vậy, những căn bản vẫn không lâu bằng thời gian ông ta làm chủ tinh cầu? Cha sợ gì chứ, chỉ cần ông ta c.h.ế.t đi, cha sẽ đường đường chính chính trở thành chủ tinh cầu, hưởng thụ tất cả những thứ mà một chủ tinh cầu nên có!”
Thẩm Chiết Hạo, phải nói là thế thân của Thẩm Chiết Hạo mới đúng, tên thật của ông là Thẩm Triết, từ khi sinh ra ông ta đã có gương mặt giống hệt với Thẩm Chiết Hạo.
Lúc Thẩm Chiết Hạo phát hiện ra ông ta cũng đã rất kinh ngạc.
Thẩm Triết là người thay thế Thẩm Chiết Hạo xử lý những công việc hàng ngày lúc ông ta không có mặt ở tinh cầu.
Thẩm Triết cũng không rõ tại sao Thẩm Chiết Hạo lại cần thế thân, rõ ràng những chủ tinh cầu khác cũng sẽ có những lúc không có mặt trên tinh cầu, nhưng bọn họ đều không giống Thẩm Chiết Hạo phải giấu giấu diếm diếm như vậy.
Mỗi năm Thẩm Chiết Hạo chỉ quay về Thần Châu Tinh hai, ba lần, trong đó có một lần là buổi tiệc hàng năm, ông ta nhất định sẽ quay trở về, nói là cần phải giải quyết vài chuyện.
Thẩm Chiết Hạo rất tin tưởng ông ta.
Sự tin tưởng của Thẩm Chiết Hạo không hề khiến cho dã tâm Thẩm Triết bành trướng, mà ngược lại khiến cho dã tâm của con trai của Thẩm Triết là Thẩm Bồi An tăng cao.
Trước tiên, Thẩm Bồi An yêu cầu có được thân phận là con trai của chủ tinh cầu Thần Châu Tinh, sau đó không hiểu vì sao, hắn leo lên được Liễu gia, Liễu gia biết được Thẩm Chiết Hạo ở Thần Châu Tinh vốn dĩ không phải là Thẩm Chiết Hạo thật.
Thẩm Triết vốn dĩ muốn nhẫn nhịn cho qua chuyện, sau đó ông ta mới phát hiện ra, Thẩm Bồi An và Liễu gia vậy mà muốn lật đổ Thẩm gia, bọn họ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Chiết Hạo thật.
Ông ta vốn muốn nói cho Thẩm Chiết Hạo chuyện này, nhưng ông ta hình như cũng đã nảy lòng tham.
Thẩm Chiết Hạo nói lần này ông ta trở về sẽ ở lại Thần Châu Tinh một thời gian dài.
Sau khi Thẩm Chiết nghe được điều này, ông ta hoàn toàn không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn có chút không hài lòng.
Cũng giống như ông ta không hài lòng lúc Thẩm Chiết Hạo không cho phép ông ta gặp gỡ các chủ tinh cầu khác.
Sau khi Thẩm Chiết Hạo xuất hiện, ông ta tất nhiên sẽ phải đeo mặt nạ ra ngoài.
Thực ra ông ta cũng đồng ý với cách làm của Thẩm Bồi An, chỉ là trong lòng ông ta vẫn cảm thấy bất an. Thẩm Chiết nói: “Bồi An à, trên người Thẩm Chiết Hạo hình như có bí mật gì đó.”
Thẩm Bồi An cười nói với ông ta: “Bí mật gì chứ, chuyện ông ta là quang giáp sĩ thần cấp sao? ‘Vô hình’ là thứ tốt chuyên dùng để đối phó với quang giáp sĩ thần cấp, trong bữa tiệc tối, cha nhất định phải để ông ta ăn nhiều lên, ông ta tin tưởng cha nhất.”
Ăn ‘vô hình’ xong, ông ta sẽ trở thành một con gà mặc cho kẻ khác giẫm đạp lên.”
Sau khi Thẩm Triết được Thẩm Bồi An an ủi, dần dần lộ ra nụ cười.
“Mẹ nó!”
Thẩm Chiết và Thầm Bồi An đột ngột quay đầu lại, vậy mà lại có một người lạ mặt lao vào bên trong phòng của bọn họ.
Thâm bồi An trực tiếp bước lên, cắt đứt cổ của đối phương, g.i.ế.c người diệt khẩu.
Liêu Bàng Tí thậm chí đến một câu còn chưa kịp nói: “Tôi không nghe thấy gì cả.” lập tức hồi sinh quay trở về TU787.
Thẩm Chiết và Thẩm Bồi An nhìn vào t.h.i t.h.ể của người bionic ở trong phòng, sắc mặt trầm xuống.
Sau khi Thẩm Bồi An kiểm tra xong liền thở phào một hơi, nói: “Đây là người của chúng ta.” Chỉ là hắn chưa từng gặp qua người này mà thôi.
Thẩm Chiết nói: “Con phải hết sức cẩn thận.”
Thẩm Bồi An gật đầu.
Sau khi Liêu Bàng Tí hồi sinh liền cảm thấy vô cùng uất ức, hắn thật sự không nghe thấy gì cả.
Tại sao những NPC này lại giống y hệt người chơi, chưa nghe giải thích đã trực tiếp ra tay, quả là một đám súc vật!
Liêu Bàng Tí quay trở về căn cứ, khoe khoang với các người chơi về vô số nguyên liệu nấu ăn mà hắn lấy được, hắn còn chưa kịp giải thích những thứ này có độc, liền có người chơi nhanh tay hiếu kỳ ăn thử một miếng, thanh m.á.u của người nọ liền giảm xuống.