Hùng Sơ Mặc khóc đến nước mắt nước mũi chảy tùm lum, hắn nhìn về phía Câu Xà và Nam Phu: “Hai người sao lại vậy, không ai đến an ủi tôi sao? Ít nhất cũng nên đưa khăn giấy cho tôi chứ?”
Nam Phu mặt đầy ghét bỏ ném một ít khăn giấy cho Hùng Sơ Mặc.
Hùng Sơ Mặc nhận lấy lau nước mắt nước mũi, “À đúng rồi, làm sao Tinh Cầu Của Chúng Ta có thể làm thành trò chơi vậy, chúng tôi còn có thể hồi sinh, những giao diện trò chơi đó trong Tinh Cầu Của Chúng Ta là sao? Có quá nhiều thứ tôi không hiểu hiểu, anh có thể giải thích tất cả cho tôi không.”
Câu Xà nói: “Biến thế giới hiện thực thành một trò chơi là bí mật của cô Vân, chúng tôi cũng không có kế hoạch tìm hiểu nó. Chúng tôi hiện đang là một mối quan hệ hợp tác…”
Hùng Sơ Mặc: “Haizz, cứ nói thẳng anh không biết là được rồi. Còn cái kia, tôi tham gia cùng các anh cũng là trở thành nhân viên chính phủ phải không? Có năm bảo hiểm cùng một quỹ nhà ở không? Lương tháng bao nhiêu? Cuối năm có tiền thưởng không? Có phúc lợi gì không?”
Vẻ mặt hắn vô cùng hưng phấn.
Thế giới thực thì sao chứ, chẳng phải đối với bọn họ nó vẫn là một trò chơi sao?
Chỉ cần có thanh m.á.u HP, hắn cái gì cũng không sợ!
Câu Xà với Nam Phu: “…”
Chính vì tính cách ngớ ngẩn, đáng tin cậy nhưng cũng đồng thời rất không đáng tin cậy của Hùng Sơ Mặc mà hắn đã được chọn trúng.
Điện thoại mà Vân Ca dùng để liên lạc với thế giới người chơi đột nhiên nhận được nhiều tin nhắn liên tiếp.
Đầu tiên là đội trưởng đội người chơi quốc gia giải thích rõ cho cô về vai trò của chip công dân và một số việc ngoài ý muốn xảy ra trong giai đoạn này, chẳng hạn như những gì đã xảy ra với Hùng Sơ Mặc.
Tin nhắn thứ hai là lời nhắn của Hùng Sơ Mặc: “Nhãi con!!! Ba ba biết hết rồi!!! Ba ba sẽ yêu con nhiều hơn nữa!!!”
Vân Ca rất bội phục Hùng Sơ Mặc, thực sự không sợ c.h.ế.t chút nào. Sau khi đọc tin tức, Vân Ca rất vui vẻ, cô lấy hộp sơ cứu y tế, chữa chân cho Thẩm Tĩnh An rồi đưa cho Mạc Nhu một số quần áo mà cô đã mua trước đó.
Quần áo người chơi làm cho cô, cô sẽ không phân phát cho người khác.
Thẩm Tĩnh An với Mạc Nhu được ưu ái mà lo sợ, không biết làm sao chỉ theo sát sau Vân Ca, dò xét lãnh địa của cô.
Không giống như các trung tâm thành phố rập khuôn của nhiều tinh cầu, trung tâm thành phố của Bái Tinh rất đặc biệt, cũng không biết ai đã nghĩ ra ý tưởng đặt thảo nguyên ngay trong trung tâm thành phố.
Vân Ca rất thích trung tâm thành phố như vậy, Hải Hoàng cũng thế.
Đây là tinh cầu của bọn họ, mọi thứ phải được quyết định theo sở thích của bọn họ.
Cảnh Trí nói: “Cập nhật đã kết thúc, quyền truy cập đã được mở.”
Vân Ca đưa ra một thông báo, mấy người chơi lần lượt lên mạng để nghiên cứu hệ thống giá trị danh vọng mới.
Ban đầu mỗi người chơi có 100 điểm danh dự, người chơi vi phạm quy tắc trò chơi sẽ tùy theo mức độ nghiêm trọng mà trừ điểm danh vọng khác nhau, nếu giá trị danh vọng thấp đến 25, biệt hiệu của người chơi sẽ hiển thị màu đỏ, tức là sẽ trở thành chữ đỏ, sẽ bị đội cảnh vệ bắt, tống vào tù để trừng phạt và nộp một khoản tiền phạt lớn.
Đội cảnh vệ là do người chơi tạo thành.
Chỉ có một cách duy nhất để người chơi lấy lại điểm danh vọng, đó là vào nhà tù “chuyển gạch”.
Hiện tại không có chức năng nạp tiền bảo lãnh trong trò chơi, vì vậy người chơi phải suy nghĩ kỹ trước khi thực hiện bất kỳ hành động nào.
Người chơi nhìn mấy cái quy tắc quen thuộc mà muốn mắng người, đều là do mình quy định, chỉ có thể nuốt đau vào bụng.
Cũng may, quy tắc của trò chơi không hạn chế tính chất khám phá của trò chơi, chủ yếu là quy tắc của xã hội văn minh, tương tự như pháp luật của hiện thực, sẽ không có nhiều ảnh hưởng đối với những người chơi chủ đạo của Tinh Cầu Của Chúng Ta.
Mấy người chơi thích chiến đấu c.h.é.m chém g.i.ế.c giết nhiều nhất chỉ cảm thấy bọn họ không thể tùy tiện g.i.ế.c quái vật hình người nữa.