Người lái xe nhìn thấy sách hướng dẫn trong tay Tống Minh Tâm, mỉm cười với hắn, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay máy móc: “Tôi trước kia là quân nhân! Đáng tiếc lức trên chiến trường không cẩn thận bị mất cánh tay, lúc kết nối lại đã quá muộn, tái tạo cánh tay quá đắt nên tôi chỉ có thể lắp cánh tay máy móc này.”
Hành khách trên xe cười lớn: “Ông Lý, ông nghiêm túc thật đấy. Có nhất thiết mỗi lần gặp một người lạ là ông phải kể chuyện xưa của mình không?”
Tống Minh Tâm nhìn thấy hành khách vẫy tay với mình: “Tới ngồi xuống nào, đừng đứng đó, ông Lý lái xe như đua ấy, cẩn thận kẻo ngã.”
Tống Minh Tâm sửng sốt, hắn đã quen với sự lạnh nhạt của người dân trên những tinh cầu lớn, hiếm thấy người nhiệt tình như vậy nên ngượng ngùng ngồi xuống.
Hành khách bên cạnh cùng hắn trò chuyện một cách tự nhiên, trong lòng Tống Minh Tâm cũng dần dần mở ra, vai duỗi ra, giọng nói không còn run nữa, hắn không còn ngại giao tiếp bằng ánh mắt với người khác, vì không nhìn thấy sự thương cảm hay khinh thường trong mắt họ.
Ở đây, tất cả những gì hắn nhận được là sự nhiệt tình và quan tâm, hắn rất thích điều này.
Theo “Hướng dẫn dành cho những người đặc biệt ở Bái Tinh”, Tống Minh Tâm sẽ nhận được một thiết bị liên lạc có khả năng giao tiếp với quang não trên tinh cầu tại trung tâm phúc lợi ở khu thành chính, hắn hỏi: “Cái này giá bao nhiêu?”
Người chơi không ngẩng đầu lên mà nói: “Miễn phí, không tính tiền.”
Tống Minh Tâm thận trọng hỏi: “Cái kia, tôi không biết mua nhà ở khu cư dân đặc biệt ở đâu, trong sách hướng dẫn không ghi…”
“Cái gì?” Người chơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt Nam Cung Quỳ, cô lấy sách hướng dẫn của Tống Minh Tâm lật qua xem: “Mẹ kiếp con ch.ó c.h.ế.t tiệt nào viết thiếu, nếu để ta phát hiện, nhất định phải đánh hắn một trận.”
Tống Minh Tâm sợ đến mức không dám nói lời nào.
Nam Cung Quỳ: “Anh sợ tôi làm gì? Tôi đáng sợ vậy à? Chờ tôi một lát, đợi tôi… làm xong việc sẽ đưa anh đi.” Tống Minh Tâm nói: “Lam phiền cô quá.”
Nam Cung Quỳ: “Xời, cái này có gì đâu mà phiền toái, nhớ đánh giá năm sao cho tôi, đánh giá ở đây này.”
Trong lúc Tống Minh Tâm chờ đợi, hắn nhìn khung cảnh xung quanh, trên bàn có những bông hoa màu sắc ấm áp, trên tường có những hình vẽ dễ thương cũng có mấy nét vẽ nguệch ngoạc, còn có những thứ dày đặc chi chít ở bên kia…
Hắn ta tò mò đi tới thì thấy có rất nhiều lời nhắn.
“Bái Tinh tôn trọng nhãi con, nhãi con sẽ luôn là nhãi con dễ thương nhất. Cho dù sau này có thêm xxx, tôi cũng sẽ không bao giờ quên vẻ mặt đáng yêu của cô ấy khi nướng thịt cho chúng tôi —— Mễ Điền Cộng (thực sự không phải vớ vẩn)~”
“Tháp Tẩy Tội là ý tưởng của tên ngốc Hùng Sơ Mặc, nếu ai muốn trả thù, hãy đến gặp hắn, chuyện này không liên quan gì đến hai chúng ta! Đừng đánh nhầm người! — Hai người Dịch Kì Cẩu và Hạ Thối Tử nhiều lần bị đánh nhầm phẫn nộ viết xuống mấy lời này.
“Để tôi bí mật nói cho các người một bí mật, đừng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Phu bây giờ, trước đây hắn đã từng nắn ra một khuôn mặt già nua, cằn cỗi và xấu xí, mặt khác, hãy thu lại mấy tâm tư với Nam Phu đi, lòng hắn có chỗ rồi — một người nhiệt tình không muốn lộ tên.”
“Tôi muốn bổ sung thêm về trái tim có chốn của Nam Phu thuộc về một người trong tên mang theo một mùa — một người lạnh lùng khác không muốn nêu tên.”
“Mấy người điên à, viết nguệch ngoạc gì ở đây vậy, mấy người chuẩn bị vào Tháp Tẩy Tội đi! — Chiếc quần hồng nhỏ của Cơ Bảo”
Tống Minh Tâm thích thú đọc, Nam Cung Quỳ vỗ vỗ hắn, cô liếc nhìn nội dung trên tường, nói: “Đây vốn là tường ý kiến, sau này lại bị mọi người viết lộn xộn nên biến thành tường tin nhắn, anh muốn ghi sao?”
Cô đưa ra một cây bút.
Tống Minh Tâm viết trên tường: “Tôi rất thích nơi này – một Minh Tâm muốn trở thành một ngôi sao lớn”
Nam Cung Quỳ dẫn Tống Minh Tâm đi một vòng trong thành, còn giới thiệu cho Tống Minh Tâm món thịt viên cay mê hồn, nhưng đáng tiếc Tống Minh Tâm lại không ăn được đồ cay.