Nam Cung Quỳ: “Anh có thể làm nồi lẩu uyên ương, có thịt viên không cay được không? Như vậy sẽ có ăn được nhiều hơn.”
Người chơi bày quầy bán hàng thần thần bí bí nói: “Biết vì sao tôi nhất quyết không làm nồi uyên ương không? Bởi vì nó thực ra còn có một cái tên khác, gọi là nồi âm dương. Người sống ăn lẩu đỏ, người c.h.ế.t ăn lẩu trắng. Rất xui xẻo!”
Tống Minh Tâm trợn mắt, nồi uyên ương là cái gì? Nồi âm dương là gì? Tại sao người c.h.ế.t vẫn có thể ăn được?
“…” Nam Cung Quỳ thật muốn ném viên cay trong tay vào mặt người chơi đối diện, cô không nói nên lời: “Các người thật sự làm mọi cách để ngăn cản người ta không ăn lẩu trắng à, thật đúng là không từ thủ đoạn, đừng bảo là không có, mang một phần không cay lại đây.”
Người bán ở quầy hàng làm một suất thịt viên không cay, nghiêm mặt đặt thịt viên vào tay Tống Minh Tâm, như thể phải chịu sự tủi nhục lớn.
Người chơi bày quầy hàng: “Nói cho tôi biết, sao gần đây các người đều hóa trang giống hệt Thiển Hạ vậy. Đáng sợ nhất là các người còn có khuôn mặt giống như nhãi con, nhìn không quen chút nào.”
Nam Cung Quỳ cắn một miếng, mơ hồ nói: “Tôi cũng không biết, đám người lão Hùng bảo chúng tôi làm việc này, nói sẽ có tác dụng rất lớn.”
Tống Minh Tâm cắn một miếng thịt viên nhỏ, sắc mặt hơi thay đổi, hắn im lặng nhìn số lượng ớt đáng kể trong thịt viên, cảm giác muốn nôn mửa, chủ quán hung hăng nhìn hắn.
Tống Minh Tâm nhắm mắt nuốt nước bọt, hắn bị sặc không nhẹ!
Nam Cung Quỳ vội vàng vỗ vỗ lưng Tống Minh Tâm, ngay lúc này có mười du khách đi tới quán thịt viên cay nói: “Mười phần thịt viên.”
Người chơi chủ quầy: “Có đây!”
Nam Cung Quỳ dừng lại, cô cảm thấy có thứ gì đó ấn vào lưng mình, cùng lúc đó, một du khách không tiếng động đến gần cô ấy và nói: “Thành thật đi, nếu không cô sẽ c.h.ế.t ngay bây giờ.”
Nam Cung Quỳ nhướng mày, nhìn người chơi chủ quầy, bĩu môi: “Cho tôi lẩu trắng, mười phần.”
Chủ quầy đang bận làm thịt viên thì dừng tay lại, hung ác nhìn Tống Minh Tâm: “Cậu đứng đó như khúc gỗ làm gì, nhanh lên giúp một tay đi!”
Hắn bước tới, kéo Tống Minh Tâm đang ngơ ngác vào trong quầy hàng, mỉm cười nói với mười người: “Chờ một chút, thịt viên sẽ sớm làm xong, nhân tiện, có thể trả tiền trước được không?”
Một người trong mười người đó đưa tay ra trả tiền, thanh toán xong mọi người nhìn thấy ngoài quầy hàng có một tấm chắn bảo vệ nhỏ, chủ quán lấy ra hai chiếc ghế đẩu đưa cho Tống Minh Tâm một chiếc: “Cậu ngồi đi, chúng ta cùng nhau xem đánh nhau.” Tống Minh Tâm: “Hả?” Xảy ra chuyện gì?
Một giây sau, hắn trông thấy Nam Cung Quỳ không biết từ chỗ nào rút ra một cây chùy còn to lớn hơn cả cô.
“Muốn tôi thành thật à? Hả?” Nam Cung Quỳ chạm vào vết thương ở lưng dưới, dưới con mắt kinh ngạc của mười người, lấy ra một chai thuốc bổ huyết và thuốc giải độc, “Các người là ai? Từ đâu lại đây?”
Mười người thấy đã kinh động mọi người, vội vàng muốn chạy trốn.
Người chơi chủ quầy: “Chạy cái gì mà chạy, các người có tới mười người, sợ không đánh nổi một người à?”
Tống Minh Tâm không biết người bên cạnh là người của phe nào, hắn muốn báo cảnh sát, muốn ra ngoài giúp đỡ.
Người chơi chủ quầy: “Này, không thể gọi cảnh sát được, bọn họ tới đây thì làm gì còn kịch vui để xem, cậu đi thì chỉ có thể tăng thêm hỗn loạn mà thôi, nhìn Quỳ Quỳ của chúng ta đang cười vui vẻ kìa!”
Tống Minh Tâm nhìn thấy Nam Cung Quỳ cười toe toét như một kẻ sát nhân điên cuồng, cầm chùy đuổi theo mười người.
Một người hoảng sợ chạy về phía người chơi chủ quầy, một đòn đập nát tấm chắn bảo vệ, đưa tay tóm lấy Tống Minh Tâm và người chơi bên cạnh.
Tống Minh Tâm sợ hãi tột độ.
Đột nhiên hắn nghe thấy người bên cạnh lẩm bẩm: “Mày cho rằng tao dễ bắt nạt lắm sao?”
Ngay sau đó, mặt đất chìm xuống, không biết từ đâu xuất hiện một khẩu s.ú.n.g hạm pháo, đây là loại vũ khí năng lượng cao gắn trên quang giáp, chuyên dùng để tấn công các tinh hạm.
Tống Minh Tâm: “…”
Kẻ bắt cóc chuẩn bị tập kích hai người: “…”
Kẻ bắt cóc quay người bỏ chạy.
Người chơi chủ quầy: “Nam Cung Quỳ, cô không sao chứ? Làm công chức lâu quá rồi, đánh nhau cũng không được à? Làm sao cô có thể trở thành thành viên chủ lực của đội săn b.ắ.n như thế chứ!”