Vân Ca có vài người anh em họ, bọn họ nói chuyện khách sáo hơn nhiều so với người thanh niên có thái độ cao ngạo trên tinh hạm kia.
Người chơi hiếu kỳ hỏi thăm chuyện hồi nhỏ của Vân Ca, chuyện từ lúc cô ba, bốn tuổi, nếu có ảnh thì càng tốt.
Trong trí tưởng tượng của bọn họ, lúc nhỏ, Vân Ca chắc chắn là một đứa bé trắng trắng mềm mềm, rất được nhiều người yêu thích, mãi cho tới khi xảy ra sự việc liên quan tới bọn tinh tặc, cô mới thay đổi trở nên như vậy.
“Lúc Vân Ca hai, ba tuổi à? Cô ấy không lớn lên ở Bái Tinh, những tiểu bối trong nhà đều không có hình chụp chung với cô ấy. Lúc được đưa về Diễu Tinh, Vân Ca đã gần năm tuổi rồi, là người xinh đẹp nhất trong nhà, vẻ ngoài rất giống mẹ của cô ấy.”
“Là như vậy à… tôi thấy hình như có rất nhiều người không thích Vân Ca, mọi người có biết tại sao lại như vậy không?”
“Trưởng lão không thích cô ấy, đại khái bởi vì mẹ của Vân Ca không phải đối tượng mà bọn họ chọn để kết hôn với cha cô ấy, bọn họ cho rằng mẹ của Vân Ca không xứng với Vân gia, bà ấy cũng không biết nói chuyện, cả ngày đều giống như một bức tượng gỗ, chỉ biết dắt Vân Ca đi tới đi lui trên bãi cỏ…”
Người chơi sững sờ, sau đó bọn họ nghe những NPC này kể tiếp: “Còn về mấy người Vân Chí Thiên, chính là tên nhóc được mọi người cứu vừa rồi, lúc nhỏ, bọn chúng thường bắt nạt Vân Ca được đưa về từ thực dân tinh, bắt nạt cô ấy vô cùng quá đáng… kết quả sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều gặp ác mộng, nói linh tinh cái gì mà Vân Ca nửa đêm tới lôi ruột của bọn họ ra…”
Bọn họ vừa nói chuyện vừa nhún vai: “Ai mà tin lời của bọn chúng chứ, lúc đó Vân Ca mới trở về chưa được bao lâu, đi đường còn vấp té, sao có thể đánh thắng bọn chúng được? Sau này, khi Vân Ca đi học ở trường quân đội mới trở nên mạnh mẽ lên, năm đầu tiên cô ấy quay về đã khiến tất cả chúng tôi vô cùng ngạc nhiên, các trưởng lão lại càng không thích cô ấy! Thế hệ chúng tôi luôn nghe theo lời của trưởng lão, vì vậy cũng không thích Vân Ca…”
Người chơi hỏi: “Địa vị của trưởng lão Vân gia các người rất cào à? Hắn nói gì mọi người cũng đều nghe theo…”
Một vài tiểu bối nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Có thể là do mồm mép của những người ăn không ngồi rồi quá mức lợi hại, lừa dối tất cả những người không lên tinh võng trong tộc chúng tôi…”
Người chơi: “…” Người chơi sắp xếp lại tất cả thông tin, lại hỏi tiếp: “Trong Vân gia, ai là người có quan hệ tốt nhất với Vân Ca?”
Người chơi vừa hỏi xong, người Vân gia đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức nói: “Bác cả của Vân Ca, gia chủ trước đây của chúng tôi, người quan tâm tới Vân Ca nhất cũng chỉ có hắn. Chẳng qua không biết hắn đã phạm lỗi gì, bây giờ đã bị chuyển tới nhà riêng rồi, nghe nói đang làm ruộng, mỗi ngày đều rất khổ sở…”
Vương Bá nghe xong, như vậy mà cũng được à, người duy nhất chăm sóc nhãi con của bọn họ, sao có thể trải qua những ngày tháng khổ cực chứ?
Bọn họ liền hỏi tọa độ hiện tại của bác cả Vân Thanh Lưu của Vân Ca, sau đó bước lên quang giáp đi tới chỗ hắn.
Người chơi rời đi rất hùng hổ, làm kinh động đến các trưởng lão của Vân gia, bọn họ chống gậy, được các tiểu bối đỡ, đi đường cũng run run rẩy rẩy, híp mắt nhìn những điểm đen ngày càng xa dần giữa không trúng.
Trưởng lão: “Đó là cái gì?”
Tiểu bối: “Quang giáp, quang giáp sĩ ở tinh cầu của Vân Ca.”
Trưởng lão: “Cái gì? Vân Ca? Cô ta không phải thứ tốt đẹp gì cả! Từ sáng tới tối chỉ làm những trò bàng môn tà đạo, không muốn gả cho người khác sinh con dưỡng cái, cô ta đáng bị đuổi khỏi Vân gia!”
Tiểu bối: “Hiện tại, cô ta đã có tinh cầu của riêng mình rồi, cô ta là chủ tinh cầu!”
Trưởng lão: “Cái gì? Thanh Hà nói tất cả chủ tinh cầu đều không phải thứ tốt đẹp gì cả, chúng ta phải ở lại Diễu Tinh, không được đi những tinh cầu có chủ tinh cầu, tinh cầu có cấp bậc càng cao lại càng không thể đi…”
Tiểu bối lẩm bẩm: “Lúc trước, khi mọi người nhìn thấy Vân Ca trói buộc với tinh cầu lại không nói như vậy.”