Trưởng lão: Cái gì? Chúng ta nhìn thấy Vân Ca trói buộc với tinh cầu lúc nào? Tên nhóc thối tha này nói bậy bạ gì thế!”
Tiểu bối bị trưởng lão dùng gậy đánh cho hét ầm lên.
Người chơi đi tới chỗ ở hiện tại của Vân Thanh Lưu, đây là một mảnh ruộng, cây nông nghiệp được chăm sóc rất chu đáo, bọn họ vừa mới nhìn thấy những cây nông nghiệp phát triển tươi tốt kia, liền muốn tới thu hoạch.
Cây đã phát triển như vậy, nên thu hoạch được rồi.
“Mọi người là ai?” Một người phụ nữ bước từ trong phòng ra, nhìn thấy rất nhiều người chơi ở bên ngoài, liền ngạc nhiên hỏi.
Người chơi tự giới thiệu bản thân, cũng biết được thân phận của người phụ nữ này, bà ấy chính là vợ của Vân Thanh Lưu, tên là Lạc Bách Hợp, cũng là bác gái cả của Vân Ca.
Lạc Bách Hợp là một người phụ nữ điển hình bị ảnh hưởng bởi tư tưởng độc hại của tinh tế, mặc dù bà ấy vui vẻ vì Vân Ca đã phát triển tinh cầu của mình rất tốt, nhưng vẫn có chút phàn nàn vì việc Vân Ca không chịu kết hôn.
Người chơi xem như không nghe thấy, bọn họ uống trà do Lạc Bách Hợp tự tay pha cho bọn họ, hỏi: “Vân tiên sinh không có ở đây à?”
Lạc Bách Hợp nói: “Có lẽ hắn lại chạy đi chỗ nào đó trồng cây rồi, có lúc hắn đi tìm hạt giống chất lượng cao cả mấy ngày cũng không về nhà, mọi người có việc gấp tìm hắn à?”
Người chơi lắc đầu: “Chúng tôi chỉ tới xem mà thôi.”
Bọn họ âm thầm quay lại cảnh tượng khắc khổ ở nơi này, định sau khi trở về Bái Tinh sẽ kể lại cuộc sống của cả nhà Vân Thanh Lưu cho Vân Ca, để Vân Ca quyết định có nên giúp đỡ gia đình hắn hay không.
Ví dụ như đưa gia đình hắn về Bái Tinh chẳng hạn.
Lạc Bách Hợp rất thích những người chơi miệng ngọt, bà ấy lấy điểm tâm ở trong nhà ra cho bọn họ ăn, người chơi nói: “Vân tiên sinh rất quan tâm tới Vân Ca à? Chúng tôi thấy những người khác ở Vân gia đều không tốt như Vân tiên sinh.” “Thanh Hà là em trai yêu quý nhất của hắn, sao hắn không thể không chăm sóc cho con gái của Thanh Hà được chứ?” Lạc Bách Hợp thở dài: “Cả nhà Thành Hà đều không may, lại gặp phải tinh tặc, sau khi chồng tôi nhìn thấy thi thế Thanh Hà và vợ hắn, liền phát điên đi tìm Vân Ca, tìm suốt mấy năm cuối cùng cũng đã tìm thấy con bé.”
Người chơi nghe xong liền nói: “Ồ, hắn đối xử với Vân Ca thật tốt.”
Lạc Bách Hợp gật đầu: “Lẽ nào lại không phải, hắn còn để tâm tới Vân Ca hơn cả con gái ruột của mình, giống như lúc Vân Ca đi học ở Thần Châu tinh, cứ cách nửa tháng, hắn lại đi hỏi thăm tình hình của Vân Ca một lần, chỉ sợ bản thân không thể chăm sóc tốt cho Vân Ca, phụ lòng của Thành Hà.”
Người chơi rất am hiểu làm người lắng nghe, bọn họ rất nghiêm túc nghe NPC nói chuyện, giống như nghe kể chuyện xưa, Lạc Bách Hợp nhìn thấy thái độ của các người chơi, loa phát thanh cũng dần dần được mở ra.
“Vợ của Thanh Hà à? Tôi không quá thân thiết với cô ta, cô ta chỉ nói chuyện với ba người, chồng của cô ấy, chồng của tôi và con gái cô ấy… Tôi cũng không biết tại sao, cô ấy quả thực có gì đó không bình thường, thỉnh thoảng lại nói ra những lời rất kỳ lạ.”
Người chơi hỏi: “Nói những lời kỳ lạ như thế nào?”
Lạc Bách Hợp suy nghĩ, cố gắng nhớ lại cảnh tượng năm đó, cuối cùng bà ta lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không nhớ ra…”
Người chơi phát tay ra vẻ không sao cả, bảo bà ta nói tiếp những chuyện khác.
Lạc Bách Hợp liền kể lại vài chuyện thú vị lúc Vân Ca mới được Vân Thanh Lưu được về Bái Tinh.
“Lúc đấy, tôi và Thanh Lưu đều rất bận, bộ dạng mẹ của Vân Ca như vậy cũng không có cách nào chăm sóc con bé, tôi đành giúp đỡ chăm sóc con bé một thời gian.”
“Lúc đó, con bé chỉ lớn từng này thôi, cơ thể nhỏ hơn nhiều so với những đứa bé cùng tuổi khác, con bé thích nằm ngủ dưới lòng đất, đào hố rồi chôn mình xuống dưới đất để ngủ.”
Mọi người đều bật cười ha ha: “Thì ra nhãi con lại thích đào hố ngủ.”
Lạc Bách Hợp nói tiếp: “Con bé nói chỉ có như vậy mới có thể nghe được tinh cầu đang nói gì.”