Đến giờ mùi Triều Từ mới tỉnh lại, cảm giác đầu tiên khi vừa tỉnh dậy chính là rất đau. Dây thần kinh bị tê liệt trong lúc ngủ bắt đầu thức tỉnh, một loại cảm giác đau nhức truyền khắp tứ chi đến xương cốt, liên tục kích th.ích não bộ khiến cho đôi mắt của cậu đau đớn. Nhưng đêm qua, tuyến lệ của cậu đã gần như khô cạn, bây giờ không thể nào rơi thêm được một giọt nước mắt nào nữa.
Sau khi cơn đau dịu đi, cậu mới chợt nhớ ra tối qua mình đã ở cùng với sư tôn…
Tim cậu bỗng nhiên đập mạnh, nhất thời không thể nói rõ tâm trạng của mình là gì, chắc là lo lắng, hoang mang… và có một chút vui sướng được giữ kín trong lòng.
“Tỉnh rồi?”
Âm thanh quen thuộc và lạnh lùng đã kéo Triều Từ ra khỏi cái biển cảm xúc rối ren ấy.
“Sư tôn?!” Triều Từ hoảng hốt kêu lên một tiếng, nhưng giọng nói của cậu lại cực kỳ khàn, âm lượng cũng rất nhỏ.
Lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang gối đầu lên đùi của sư tôn.
“Ừ.” Kỳ Yến Chỉ nhẹ nhàng đáp lại, sau đó cúi đầu hỏi, “Còn đau không?”
“Dạ…” Triều Từ đỏ mặt, lắp bắp nói: “Dạ, có… có một chút.”
Ngón tay thon dài và lạnh lẽo của người đàn ông chạm lên trán của Triều Từ, một dòng linh khí ấm áp tràn vào cơ thể của cậu. Những đau đớn và mệt mỏi như được xua tan đi rất nhiều.
“…Cảm ơn sư tôn.” Triều Từ ngượng ngùng nói rất nhỏ, “Sư tôn… về đêm, đêm hôm qua…”
Cậu cứ mãi ấp úng, không thể nói tiếp phần còn lại.
“Ngươi bị trúng Hợp Hoan Cổ nên phải cùng một người khác quan hệ, nếu không sẽ bị nổ tung mà chết. Trong tình huống cấp bách, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng tính mạng. Không cần phải tự chịu trách nhiệm.” Đôi mắt phượng của người đàn ông hơi nheo lại, trong đôi mắt đó không hề có sự xấu hổ và hoảng sợ của Triều Từ, giống như đang nói ra một sự thật không liên quan gì đến hắn, “Phải duy trì quan hệ trong ba tháng thì mới có thể giải được Hợp Hoan Cổ.”
Khi Triều Từ nghe được câu đầu của Kỳ Yến Chỉ, cậu không rõ cảm xúc của mình đã thay đổi như thế nào. Lẽ ra khi nhìn thấy sư tôn của mình bình tĩnh đến như vậy, cậu phải bớt sợ hãi hơn, nhưng điều này không hề khiến cậu cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại cậu rất chán nản. Thì ra ở trong mắt của sư tôn, làm chuyện thân mật như vậy với cậu chỉ là vì cứu mạng cậu, không liên quan gì đến tình yêu.
Tuy nhiên khi nghe được câu sau, trong lòng cậu lại chợt bối rối.
Tại sao… tại sao phải mất thêm ba tháng? Vậy điều đó có nghĩa là…
Đầu óc của cậu trở nên mông lung, không thể hiểu rõ là chuyện gì.
Nhưng ngoài sự xấu hổ và lúng túng, dường như còn có một chút mừng thầm trong đó.
“Hợp Hoan Cổ phát tác không có thời gian cố định, khi nào lại phát tác thì cứ dùng bùa truyền âm để tìm vi sư. Giờ thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Kỳ Yến Chỉ nói xong, liền nhẹ nhàng nhấc Triều Từ ra khỏi người mình, sau đó giũ ống tay áo rồi rời đi.
Triều Từ cố gắng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Kỳ Yến Chỉ.
Bóng lưng cao lớn và thon dài ấy như hòa vào quy luật bí ẩn nào đó, chỉ sau vài hơi thở, nó đã biến mất khỏi tầm mắt của Triều Từ.
Đó là thuật “súc địa thành thốn”, chỉ là một loại pháp môn thông thường mà thôi.
“Nhìn đủ chưa?”
Một giọng nói đùa giỡn cắt đứt sự ngơ ngác của Triều Từ.
Mà không biết từ khi nào, Thương Trì đã xuất hiện trước mặt Triều Từ. Y vẫn giữ vẻ mỉm cười như lúc trước, đôi mắt tràn đầy trêu chọc.
“Tiền, tiền bối…”
“Cảm giác sau khi giấc mơ trở thành sự thật như thế nào?” Thương Trì nhướng mày chọc ghẹo.
“Xin tiền bối đừng chọc ta nữa.” Triều Từ mệt mỏi cúi đầu, vành tai đỏ bừng.
Cậu đột nhiên cảm thấy chán nản: “Sư tôn chỉ vì tình huống cấp bách mới làm như thế, người thực sự không thích ta.”
Khi nhìn thấy Triều Từ buồn bã vì cảm thấy Kỳ Yến Chỉ không thích mình, Thương Trì chợt mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại phủ đầy sương giá.
“Một khi tu luyện đến cảnh giới như sư tôn của ngươi thì sẽ lạnh lùng vô cảm, có một chút tình cảm đối với tiểu bối đã là điều hiếm có lắm rồi, huống chi là tình yêu.” Thương Trì giống như đang an ủi.
“Nhưng…” Y chợt nghĩ đến điều gì đó.
“Nhưng gì?” Triều Từ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Thương Trì.
“Nhưng ta nhìn thấy hắn đối xử với sư muội của ngươi lại không bình thường.” Thương Trì nói.
Lời nói của y rõ ràng là có ý đồ, không khác gì đang gieo rắc sự ganh tị và chia rẽ. Nếu sống trong thời hiện đại, y chắc chắn là một kẻ thảo mai thứ thiệt. Mà tính tình của Triều Từ lại đơn thuần, cậu chỉ mới biết một chút về tình yêu, chỉ cần sử dụng một vài thủ đoạn và lời nói để lừa gạt cậu là quá đủ. Chính vì thế mà Thương Trì mới thoải mái lừa cậu đến như vậy.
Quả nhiên, Triều Từ lập tức cảm thấy căng thẳng, lo lắng nhìn Thương Trì: “Chỗ nào không bình thường?”
Chẳng lẽ… chẳng lẽ sư tôn thích Dung Nhã sao?
Nếu thật sự là như vậy, có vẻ cũng không có gì quá bất ngờ. Suốt nhiều năm trôi qua, sự đối xử đặc biệt của sư tôn đối với Dung Nhã đã bị Triều Từ nhận ra, sự chiều chuộng và dung túng đó… liệu có tình cảm nam nữ trong đó không?
Khi nghĩ đến điều này, đôi mắt mèo màu hổ phách của Triều Từ trở nên ảm đạm.
“Ai biết được, có lẽ do ta suy nghĩ quá nhiều mà thôi.” Thương Trì xoa đầu Triều Từ, có vẻ như đang an ủi nhưng thật ra là đang châm ngòi ly gián.
“Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, ta đã đi Bách Thảo Phong lấy thuốc cho ngươi này.” Y vừa nói xong, liền biến ra một bình sứ trong tay.
Nói là lấy, nhưng thật ra là tiện tay trộm đi. Dù sao, ngoại trừ Kỳ Yến Chỉ ra, trong Phần Tiêu Tông không ai có thể phát hiện ra y.
“Thuốc?” Triều Từ có chút hoang mang.
Bị trúng Hợp Hoan Cổ còn phải uống thuốc nữa sao?
“Nam nhân quan hệ không dễ dàng, huống chi đây là lần đầu tiên của ngươi, nếu không uống thuốc có thể sẽ bị nhiễm trùng ở chỗ đó đấy.” Thương Trì nói.
Uống thuốc… Nhiễm trùng…
Triều Từ chớp mắt, phải mất rất lâu cậu mới hiểu được ý của Thương Trì, hai má chợt đỏ lên.
“Không, không cần… Dù sao ta cũng là Kim Đan hậu kỳ, hàn thử bất xâm, làm sao có thể bị nhiễm trùng được chứ?” Triều Từ lắp bắp nói.
“Nếu đối tượng của ngươi là một người bình thường, có lẽ sẽ không cần. Nhưng đối tượng của ngươi lại là sư tôn, không biết hắn đã cấm dục bao lâu rồi, đêm qua chắc đã giày vò ngươi rất nhiều đúng không?” Thương Trì nhướng mày.
Triều Từ xấu hổ không nói nên lời, ước gì có thể tự đào một cái lỗ để cho mình chui vào.
Đúng là đã giày vò rất nhiều, nhưng mà…
“Được, được rồi.” Triều Từ muốn kết thúc chủ đề đáng xấu hổ này càng sớm càng tốt, nên chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Không để Triều Từ có thời gian suy nghĩ, Thương Trì lại nói tiếp: “Vậy thì lật người lại, ta bôi thuốc cho ngươi.”
“Hả?!” Triều Từ hoảng hốt.
Bôi, bôi thuốc ở nơi đó á?
“Không cần làm phiền tiền bối, vãn bối tự mình làm được!” Triều Từ vội vàng nói.
“Tự bôi thuốc rất bất tiện, cả hai chúng ta đều là người tu hành, sao lại không biết da thịt chỉ là thứ bên ngoài, có gì mà ngươi phải né tránh?” Vẻ mặt của Thương Trì rất thản nhiên.
Triều Từ bị Thương Trì đẩy vào đường cùng, cậu không còn cách nào khác đành phải gục đầu xuống, hét lớn: “Không cần đâu, xin mời tiền bối đi cho!”
Đúng là cậu không biết quá nhiều về chuyện này, nếu Thương Trì nói đó chỉ là một điều bình thường đối với người tu hành, thì cậu thực sự nghĩ là nó rất bình thường. Nhưng việc biết nó bình thường và việc không chấp nhận sự tiếp xúc gần gũi với người khác là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, chuyện này đối với Triều Từ lại có hơi quá đáng.
Thấy cậu từ chối quyết liệt đến như vậy, Thương Trì không ép buộc cậu nữa, cũng không còn cách nào khác nên đành rời khỏi chỗ ở của Triều Từ.
Chỉ là tâm trạng của y càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn.
Ngươi bằng lòng để Kỳ Yến Chỉ đối xử như vậy, cả đêm khóc lóc đến mức khàn cả giọng, nhưng lại không muốn để cho ta bôi thuốc sao?
…………
Dĩ nhiên là Triều Từ không biết Kỳ Yến Chỉ và Thương Trì đang ngầm thù địch với nhau.
Gần đây, cậu cảm thấy mỗi ngày lại càng vui hơn.
Bởi vì Hợp Hoan Cổ mà khoảng ba bốn ngày Triều Từ lại gần gũi với Kỳ Yến Chỉ. Hợp Hoan Cổ phát tác rất bất thường, hơn nữa nếu để người ngoài phát hiện Kỳ Yến Chỉ thường xuất hiện ở nơi ở của Triều Từ thì lại không hay. Nên vài ngày sau, Triều Từ đã dọn qua động phủ của Kỳ Yến Chỉ, tên là Yến Hành Phong.
Được sống cùng với sư tôn mỗi ngày trong động phủ là điều mà Triều Từ hằng mơ ước. Có lẽ tình yêu và dụ/c vọng luôn liên quan đến nhau, nên trong khoảng thời gian này, Triều Từ và Kỳ Yến Chỉ càng trở nên thân thiết hơn. Kỳ Yến Chỉ cũng không còn lạnh lùng như trước. Có đôi khi, Triều Từ còn tham lam một chút, nghĩ rằng mình và sư tôn giống như là một đôi đạo lữ.
Kỳ Yến Chỉ giết Kỳ Yến Quyết rồi thay thế, tu vi của Kỳ Yến Quyết là Hợp Thể hậu kỳ, nhưng tu vi của Kỳ Yến Chỉ đã đạt đến Đại Thừa hậu kỳ từ rất lâu, chỉ còn cách nửa bước là có thể phi thăng. Song tu với một người cường đại như hắn, cho dù Kỳ Yến Chỉ đã cố gắng kiềm chế bản thân thì Triều Từ vẫn nhận được rất nhiều lợi ích. Chỉ hơn nửa tháng sau, Triều Từ đã sắp đạt đến Kim Đan hậu kỳ bình cảnh.
Triều Từ rất vui mừng vì tu vi của mình lại tiến triển nhanh chóng đến như vậy. Cậu không nhịn được mà báo tin này cho Kỳ Yến Chỉ, hy vọng rằng sư tôn sẽ khen ngợi cậu như trước đây.
Nhưng thay vì khen ngợi cậu, sắc mặt của sư tôn lại trở nên khó coi.
Triều Từ cảm thấy lo lắng và thắc mắc không biết tại sao cậu tiến bộ nhanh như vậy, nhưng sư tôn lại tỏ ra không hài lòng.
Chẳng lẽ sư tôn không thích cậu đi đường tắt bằng cách song tu hay sao…
Vành tai của Triều Từ hơi ửng đỏ.
“Tiến bộ quá nhanh sẽ làm căn cơ của ngươi không ổn định. Trước tiên hãy tạm gác lại việc tăng tu vi sang một bên, thử hiểu sâu hơn về tâm pháp và hiểu rõ hơn về tâm cảnh. Nếu không, cho dù ngươi đạt đến Nguyên Anh thì cũng chỉ là lâu đài xây trên cát mà thôi.” Kỳ Yến Chỉ nói.
“Dạ……” Triều Từ rầu rĩ đáp lại.
Gần đây, cậu rất thân thiết với sư tôn, không còn cung kính giống như trước, thỉnh thoảng cậu sẽ hơi làm nũng và cáu kỉnh một chút.
Cậu cảm thấy tu vi của mình rất vững chắc, nếu không cậu đã sớm đột phá Nguyên Anh từ lâu rồi. Chỉ là cậu lo lắng cảnh giới của mình chưa ổn định nên mới trấn áp đến bây giờ.
“Sao lại dỗi nữa rồi?” Kỳ Yến Chỉ cười, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Triều Từ, “A Từ rất giỏi. Nhưng dù sao cảnh giới Nguyên Anh khác biệt so với các cảnh giới trước đó. Nếu tu vi không ổn định, e là sẽ để lại hậu hoạ, ta chỉ hy vọng ngươi có thể càng thêm vững vàng hơn mà thôi.”
Đôi mắt mèo vốn đang tối sầm của Triều Từ lại chợt sáng lên, cậu hất cằm lên giống như một chú mèo con kiêu ngạo đang đón nhận sự vuốt ve của chủ nhân.
“Mấy ngày trước sư muội đã đi bí cảnh Huyền Quan, đến khi muội ấy trở ra, không biết có đột phá đến Nguyên Anh hay không.” Triều Từ đột nhiên nói.
Vốn dĩ tất cả đệ tử xuất chúng trong tông phái đều có thể đi đến bí cảnh Huyền Quan, nhưng Triều Từ bị trúng Hợp Hoan Cổ nên không thể rời khỏi Kỳ Yến Chỉ dù chỉ một ngày, vì vậy đành phải từ bỏ cơ hội lần này.
Chẳng qua, Triều Từ chỉ ganh đua và mong muốn được sư tôn khen nhiều hơn nên mới đột ngột nói ra lời này.
Nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, sau khi nghe Triều Từ nói, khóe miệng vốn đang nhếch lên của Kỳ Yến Chỉ trong nháy mắt liền cứng đờ.
Quả thực trước khi Dung Nhã đi bí cảnh, cô đã sắp đột phá Kim Đan trung kỳ. Bí cảnh Huyền Quan là bí cảnh quan trọng nhất đối với các đệ tử trẻ tuổi, người càng tài giỏi thì càng có nhiều khả năng gặp được kỳ ngộ.
Nếu sau khi cô đi ra khỏi đó liền trực tiếp đột phá Nguyên Anh… thì khả năng này xác thực rất cao.