Mọi chuyện hệt như Vệ Lạc dự đoán, gần một tháng, nàng trải qua vô cùng tự tại. Phần lớn thời gian công tử Kính Lăng đều ở lại trong quân doanh, ngẫu nhiên về phủ cũng vô cùng vội vàng.
Hắn không có thời gian trông đến Vệ Lạc, Vệ Lạc liền dùng thời gian này luyện kiếm. Nàng phát hiện, so với đêm đó do ăn may đột phá được một đòn, bây giờ nàng xuất kiếm, đều chênh lệch rất xa. Vệ Lạc rất muốn ôn lại cảm giác đó, nàng thích cảm giác mơ hồ, mùi vị khống chế được hết thảy kia.
Sau một tháng Kính Lăng bận rộn, đúng giờ toàn quân tuyên thệ xuất chinh, hắn trên danh nghĩa báo thù, phát lệnh chinh phạt với láng giềng cường Tần. Sau đó, hắn lập tức dẫn đại quân xuất chinh.
Dưới quyền Kính Lăng, có mười vạn quân sĩ mặc giáp, các quân sĩ mặc giáp này không hề tầm thường. Thời đại này vật tư thiếu hụt, coi như một áo giáp da trâu có mảnh đồng che ngực, cũng rất nhiều tiền mới trang bị được. Huống hồ, mười vạn quân này của hắn, còn có hai ngàn chiến xa hỗ trợ!
Nói chung, vũ lực một người của Kính Lăng, đã đủ chiếm một nửa cường Tấn rồi! Mười vạn quân của hắn, thực sự là một đại quân hùng mạnh.
Thời gian hắn chuẩn bị rất ngắn, khi mang mười vạn quân sĩ mặc giáp tới biên cảnh nước Tần, thì người Tần còn đang chuẩn bị đối sách chiến tranh, ngay cả quân đội cũng chưa trang bị kịp thời! Hắn thực sự quá nhanh!
Không nói đến Kính Lăng trên chiến trường thắng lợi ra sao, mà nói đến Tấn hầu, từ lúc Kính Lăng vừa đi, ông ta liền gọi phiên sứ tới, bắt đầu quát mắng công tử Kính Lăng đã ra tiền tuyến, mà tìm cớ đều là chuyện vặt vãn. Như sự phụ bất hiếu (không coi trọng bậc cha chú), càn quấy ngông cuồng.
Thông qua các lý do này, phủ Kính Lăng càng ngày càng vắng vẻ, những đại thần thân cận Kính Lăng lần lượt bị biếm, các đại thần cũng bắt đầu hoảng sợ trốn tránh.
Nhưng, ngay sau một năm, khi chúng công tử cùng với Tấn hầu càng ngày càng coi thường phủ Kính Lăng, các hạ thần thân cận hắn càng ngày càng vất vả thì hầu như trong một đêm, trong các công tử có ba công tử bị đâm mất mạng! Mà mấy vị đại thần một năm qua được thăng tiến lần lượt chết thảm trong nhà, các thế lực sau lưng bọn họ cũng bị đánh tan tác.
Sau đó, Hoà cơ và huynh đệ của nàng ta Hòa Trầm, cũng đột nhiên mắc trọng bệnh, hấp hối gần chết, đặc biệt là Hoà cơ, vốn là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, trong một đêm tóc và lông mày bị cạo sạch sẽ, sắc mặt như mới bị trúng tà sưng phù tím đen, vô cùng thê thảm!
Lại qua hai tháng, không biết tại sao Tấn hầu đột nhiên hạ lệnh ban thưởng hàng loạt cho công tử Kính Lăng đang đánh trận ngoài chiến trường, phong hắn làm Vương thái tử!
Những việc này vừa phát sinh thì vô số chuyện quỷ thần, vô số lời giải thích rõ ngọn ngành truyền tới, dẫu vẫn có người hoài nghi do công tử Kính Lăng gây ra, nhưng hắn đang ở biên quan xa xôi, quân sĩ thuộc hạ cùng thực khách, đại thần quan trọng đều tùy giá xuất chinh. Không ai có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh.
Không chỉ như vậy, trong lúc vô tình, mọi người đều nghe được các nghĩa cử nhân đức của công tử Kính Lăng, lời đồn này hoàn toàn lấn át lời đồn hắn ác độc hãm hại chúng thần.
Đến đây, mười hai người con của Tấn hầu giờ còn lại chín, cùng với việc thái tử Kính Lăng tiến đánh liên tiếp ba tòa thành nước Tần, sự dũng mãnh của hắn cũng được người Tấn khen ngợi.
Đương nhiên, những chuyện này đều không quan hệ gì đến Vệ Lạc, nàng chỉ khổ luyện kiếm thuật của nàng. Lòng khát vọng mạnh mẽ, cùng với sự yên tĩnh hiếm có, khiến nàng đem hết thảy tinh lực, có thời gian rảnh đều chuyên tâm tập luyện.
Đồng dạng, kiếm thuật của nàng cũng tiến bộ nhanh chóng.
Sau khi Vệ Lạc thể hiện kiếm thuật trước mặt công tử Kính Lăng, lòng nàng liền thả lỏng, đã có thể không kiêng kỵ luyện tập. Hiện tại nàng luyện tập kiếm thuật, không còn dùng các chiêu kiếm cơ bản tấn công đồ vật đứng yên. Nàng bắt đầu quan sát chim bay lượn, cá bơi lội, ưng tấn công, thỏ tung nhảy.
Nàng vốn là sai vặt bên cạnh công tử Kính Lăng, công việc của nàng cũng chính là hầu hạ công tử Kính Lăng. Hiện tại công tử không có trong phủ, cũng không người nào quản lý nàng, không việc gì cần nàng làm. Nàng có thể vào sâu phía sau núi phủ Kính Lăng. Sau núi trải dài hơn mười dặm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi phủ Kính Lăng. Ban ngày, nàng có thể tha hồ nán lại trong núi, chỉ cần mỗi tối về ngủ thì sẽ không ai để ý cả. Nàng có thể bò lên những cây đại thụ, quan sát động tác của chim ưng cả ngày không xuống.
Đây là một thế giới tràn ngập linh khí, Vệ Lạc bắt đầu cảm thụ gió thổi, mưa dăng, sấm sét, lửa đốt. Mỗi một biến hóa trong đất trời, nàng đều bất giác liên tưởng đến kiếm.
Học tập từ thiên nhiên, học tập từ động vật, khiến Vệ Lạc thường có cảm ngộ.
Kiếm gỗ của nàng gãy thì dùng kiếm trúc, kiếm trúc gãy lại đổi cái mới. Còn kiếm đồng, nàng sớm đã múa thành thạo, nhưng đối với Vệ Lạc mà nói, kiếm gỗ và kiếm trúc thì tốt hơn, nàng có thể cất trong tay áo, có thể cắm sau thắt lưng, không phải mang vác nặng, cũng sẽ không thu hút ánh mắt kinh ngạc của người khác. Dù sao vóc người nàng cũng chưa hề phát triển bề ngang, sẽ không phù hợp với hình tượng kiếm khách cao lớn cường tráng của thế nhân.
Nháy mắt, hai năm rưỡi đã trôi qua.
Vệ Lạc ước lượng, thân thể mình chắc hẳn đã mười sáu, mười bảy tuổi nhỉ? Hai năm rưỡi, chiều cao của nàng tăng lên không ít, từ hai năm trước sau khi bắt đầu có kinh nguyệt, đặc thù giới tính cũng bắt đầu rõ ràng. Mông càng ngày càng tròn đầy, bộ ng ực tựa bé trai cũng bắt đầu nhô lên. Vận động lâu dài cũng khiến mỗi một đường nét trên thân thể nàng đều vô cùng mềm mại uyển chuyển.
Mà làn da nàng, càng ngày càng căng mịn sáng bóng. Có lẽ do da thịt lộ ra ngoài thường xuyên được bảo vệ bởi thuốc dịch dung màu xanh lá, da dẻ nàng giờ đây còn đẹp hơn lúc vừa xuyên qua. Làn da không chỉ trắng nõn, mà còn bóng mượt, ửng hồng. Hiện tại toàn thân nàng đều mơn mởn hai chữ thanh xuân.
Còn khuôn mặt, do chuyên tâm với kiếm thuật, Vệ Lạc vẫn chưa nghiêm túc đánh giá, hiện tại nàng dịch dung cũng có thể lần mò mà làm, đồng thời trong tiềm thức cảm thấy khuôn mặt càng đẹp, đối với nàng càng bất lợi, vì thế, nàng hầu như không hề xem thử diện mạo mình thế nào.
Chỉ là lờ mờ, nàng biết rằng dung mạo mình rất đẹp.
Hai mắt nàng như ngọc đen, con ngươi to mà trong, thần quang lấp loáng, khiến nàng khi mặc nam bào, bôi đen mặt, nhìn bóng người thoáng qua mặt hồ không khỏi nghĩ: Chỉ nhìn đôi mắt này cũng đã có người nghi ngờ tướng mạo mình rồi.
Bởi vì thân thể trổ mã, bởi vì đôi mắt này, Vệ Lạc đã rất nhọc lòng, nàng không chỉ thuộc làu thuật dịch dung ghi trên thẻ tre, còn đối với việc che giấu thân hình cũng rất có kinh nghiệm.
Cuối cùng, nàng bắt đầu làm trắng mặt một ít, nỗ lực làm cho bốn bộ phận còn lại hoà hợp với đôi mắt. Khiến người khác khi nhìn nàng, sẽ cảm thấy nàng là một thiếu niên thanh tú linh hoạt có một đôi mắt đẹp.
Đang khi Vệ Lạc say mê luyện kiếm, hưởng thụ tự do vui sướng thì biên quan truyền đến tin tức, công tử Kính Lăng ngay lúc được người Tần cắt sáu tòa thành, đồng thời cũng dâng biểu lên Chu thiên tử, đem sáu tòa thành kia chính thức quy về nước Tấn, bỏ năm thành trì hắn dùng hơn hai năm đánh hạ, dẫn đại quân về lại Tân Điền!
Thành Tân Điền sục sôi!
Công tử Kính Lăng trở về rồi! Ngài đánh bại nước Tần hùng mạnh, đại thắng trở về!
Nhưng với Vệ Lạc mà nói, cũng không cao hứng lắm, nhưng nàng không cao hứng cũng không cách nào, tuy kiếm thuật nàng tiến bộ rất nhiều, nhưng theo trình độ kiếm thuật tăng lên của nàng, nàng đột nhiên phát hiện, trong phủ Kính Lăng thường thường lưu chuyển từng luồng từng luồng khí thế mạnh mẽ, theo nàng phỏng đoán, nhất định trong phủ đệ này có cao thủ cấp độ tông sư, hơn nữa khả năng không chỉ có một!
Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới hai năm rưỡi năm trước, khi mình chặn một kiếm kia thay công tử Kính Lăng, chỉ sợ lúc ấy, đã có cao thủ bậc thầy bảo vệ hắn trong tối, cho dù nàng không ra mặt, Kính Lăng cũng không có việc gì. Không trách hắn nói mình “Làm điều thừa”.
Không nói đến cao thủ trên đỉnh này, đi lại trong phủ Kính Lăng, hầu như đều là nhân vật thuộc bậc kiếm sư. Hơn nữa đa số là trung đẳng và cao cấp! Kiếm thuật Vệ Lạc nàng dùng luyện ba năm ra, ước chừng cũng xem như không phân thắng bại với họ. Thật muốn nói bằng kiếm thuật cứng rắn xông khỏi phủ Kính Lăng, là không thể.
Bởi vì, nơi tường vây sau núi, thỉnh thoảng toát ra luồng hơi thở mạnh mẽ. Có thể nói, mỗi một nơi trong phủ Kính Lăng, đều có cao thủ canh gác, bất kể ra vào phủ Kính Lăng từ góc nào, đều sẽ có người cảnh giác.