Ngày đó, Vệ Lạc nán lại trong rừng tận khi mặt trời lặn về tây, mới đi tắm suối, chờ cho mái tóc ước đẫm được hong khô, nàng liền trở lại phủ.
Nàng hơi khẩn trương, tay cầm chặt kiếm gỗ trong túi.
Đến lúc này, chắc hẳn công tử Kính Lăng đã trở về hơn nữa ngày rồi? Mình ngủ trong trắc điện ngay ngoài tẩm cung của hắn, lần này không tránh khỏi sẽ đối mặt với hắn.
Ông trời phù hộ, phù hộ cái tên này không nhớ rõ mình.
Nàng nghĩ tới đây, không khỏi có chút không muốn, nhưng càng nhiều là hi vọng. Hi vọng công tử Kính Lăng không nhớ rõ sự tồn tại của mình, càng không nhớ rõ chuyện hơn hai năm trước. Thật ra, hai năm rưỡi trước, giữa bọn họ cũng chỉ là mấy lần qua lại mà thôi. Tuy rằng chút liên hệ này đối với Vệ Lạc rất không tầm thường, nhưng đối với công tử Kính Lăng trăm công ngàn việc mà nói, e là chẳng đáng nhắc tới, có lẽ đã bị hắn quên sạch từ lâu rồi.
Càng nghĩ, bước chân Vệ Lạc càng chậm.
Khi nàng đi tới ngoài viện chính, trong viện truyền đến từng tràng cười trong trẻo. Tiếng cười này cũng không phải là của công tử Kính Lăng.
Vệ Lạc sải bước vào cửa viện, qua con đường hai bên trồng cây, quét mắt qua bãi cỏ bên trái thấy có mấy nam nhân xoã tóc đang quỳ bên tháp. Xoã tóc, thường là cách ăn mặc của đồng nam, ở thời đại này, chỉ có thành niên mới được đội quan, người chưa thành niên chỉ có thể xoã tóc.
Nam tử xoã tóc trên chủ tháp chính giữa, bóng người cao to ngồi quỳ chân quay lưng về phía Vệ Lạc, tư thế ngồi của hắn có chút lười biếng, hơi dựa vào một tháp kỷ. Nhưng chẳng biết sao, Vệ Lạc vừa nhìn thấy bóng lưng này, liền cảm thấy bầu không khí lặng ngắt. Nàng cắn răng, nghĩ thầm: Vệ Lạc, mi thật quá không có tiền đồ, tại sao hơn hai năm rưỡi rồi, mà vẫn còn vừa thấy công tử Kính Lăng đã căng thẳng như vậy? Dẫu chỉ là một bóng lưng của hắn?
Bên cạnh mấy nam nhân đang nói chuyện vui vẻ, chếch bên công tử Kính Lăng có hai người đầu đội mũ hiền sĩ quỳ đó. Vệ Lạc vừa thấy tư thế quỳ mông đưa lên thật cao này, liền cảm thấy rét lạnh.
Không được, ta nên đi nhanh chút, đừng làm cho công tử Kính Lăng phát hiện.
Vệ Lạc nghĩ vậy, liền cúi đầu, men theo một ngã tư khác hơi đi nhanh về phía trước.
Lúc này, một giọng nói lớn vang lên, “Công tử Kính Lăng đại thắng trở về, các nước Tề, Sở đều phái sứ giả tới chúc mừng. Nghe nói, lần này theo sứ giả đến đây, cũng không thiếu hiền sĩ kiếm giả nổi danh, từ lúc Mi cơ lui về sau, thì có Thái cơ (1) mới lên, kể cả Khánh cơ, Nguyên cơ cũng đến đây, nghe nói Thái cơ này chính là xuất thân quý nhân, vốn là con gái tiền Thái hầu, là em gái Thái hầu hiện tại, đến nay vẫn còn thân xử nữ. Nếu nàng đến đây, cũng chỉ có công tử mới có thể khiến nàng tự mình dâng hiến!”
(1) Thái ở đây là tên nước triều Chu, nay ở phía tây nam Thượng Thái thuộc Hà Nam Trung quốc, sau dời về Tân Thái, không phải tên người
Công tử Kính Lăng nghe đến đây, miễn cưỡng nói: “Một cơ mà thôi.” Người kia ba hoa chích chòe, hắn hiển nhiên không mảy may vì thế mà lay động.
Dứt lời, hắn hơi quay đầu, từ từ nói: “Quân hầu cho hai người các ngươi đến đây, chính là triệu ta đến hậu cung bái kiến, nói là đón gió tẩy trần?”
Hai hiền sĩ trung niên đang quỳ sấp trước mặt hắn đồng thời đáp: “Dạ.”
Dừng một chút, hiền sĩ mặt đen mắt dài quỳ gối phía trước lại mở miệng, giọng nói trong trẻo: “Xin công tử sớm quyết định.”
Kính Lăng cười nhạt, âm giọng hơi lạnh, “Không cần, về bẩm quân hầu, Kính Lăng vừa mới trở về, chờ tắm rửa nghỉ ngơi xong, sẽ bái kiến quân hầu.”
Hai người này ngập ngừng một chút, đồng thời trả lời, “Dạ.”
Công tử Kính Lăng lưởi nhác nhìn chằm chằm bóng dáng hai hiền sĩ rời đi, khóe miệng hơi nhếch.
Đây là, khóe mắt hắn thoáng nhìn, liếc đến một bóng thiếu niên trong thon dài lộ ra nho nhã yếu đuối.
Bóng lưng này? Mắt hắn từ từ híp lại.
Ngay sau đó, đang khi Vệ Lạc cúi đầu, nhanh chóng đi về phía phòng thì công tử Kính Lăng phất phất tay, rất tùy ý nói: “Gọi tiểu nhi kia đến đây.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát, một kiếm khách cao lớn chặn Vệ Lạc lại, hắn vung tay lên, cao giọng nói: “Tiểu nhi, công tử gọi ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, thì thấy miệng Vệ Lạc run liền mấy lần. Vệ Lạc cúi đầu, ngắc ngứ đáp: “Dạ.”
Nàng xoay người, chậm rãi bước đến gần công tử Kính Lăng, đi tới cách hắn năm bước, nàng chậm rãi quỳ xuống, dập đầu, vô cùng sợ sệt nói: “Tiểu nhân ra mắt công tử.”
Giọng nói trầm thấp từ tính của Công tử Kính Lăng vang lên, “Ngẩng đầu lên.”
“Vâng.”
Vệ Lạc chậm rãi, từ từ ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau!
Ánh mắt công tử Kính Lăng vẫn sâu tựa màn đêm như trước, bên trong lưu chuyển ánh sáng dù ai cũng nhìn không thấu. Hai năm rưỡi không gặp, Vệ Lạc phát hiện hắn càng lộ rõ vẻ uy nghiêm.
Sự tao nhã hoa lệ từ trong xương cốt kia vẫn còn, nhưng uy nghiêm càng tăng cao, chóp mũi cao ngất giờ nhìn lại, hiện rõ vẻ quyết đoán sát phạt, quả quyết vô tình.
Khuôn mặt hắn càng như điêu khắc, rõ ràng do dao chạm trổ mà ra, dung nhan lấy núi non làm đường nét, lấy sông xanh thay vẻ tuấn mỹ, sức hấp dẫn càng khiến nữ nhân rít gào.
Hắn đã thành thục hơn.
Vệ Lạc chỉ liếc một cái, liền cúi đầu rũ mắt, vẻ mặt của nàng vẫn rất cung kính, cẩn thận, khiếp đảm.
Công tử Kính Lăng lặng im nhìn chăm chú hai mắt nàng.
Đôi mắt này như được làm từ mặc ngọc, con ngươi đen láy, tinh thuần không lẫn chút tạp sắc nào, tròng trắng cũng rất sạch, đến độ chẳng hề có tạp chất. Kết hợp lại với nhau, đây là một đôi mắt tựa mặc ngọc cực phẩm.
Sau đó, hắn đảo mắt nhìn khuôn mặt đã trở nên trắng mịn của nàng, nhìn chiếc mũi, đôi môi, vành tai dù không thu hút nhưng lại rất khéo léo.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của hắn, Vệ Lạc cúi đầu, hơi run rẩy.
Công tử Kính Lăng thu hồi ánh mắt, hắn vẫn không nói gì, một thiếu niên xoã tóc khoảng mười bảy mười tám tuổi ngồi dưới hắn chen vào: “A! Thật là một đôi mắt đẹp! Khuôn mặt cũng ưa nhìn, là đồng nam trong phủ sao?”
Công tử Kính Lăng không hề trả lời.
Hắn cúi đầu, chậm rãi nhấp một hớp rượu trong châm, một hồi lâu sau mới nhàn nhạt hỏi: “Tiểu nhi tên gì?”
Vệ Lạc cả kinh!
Nàng suýt chút nữa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn công tử Kính Lăng.
May lý trí mạnh mẽ của nàng đã đè ép lại động tác này.
Hắn không nhận ra mình? Hắn thật không nhận ra mình sao?
Vệ Lạc mở to mắt, ngơ ngác nghĩ: Hắn không nhận ra mình? Lúc mình dịch dung thì từ từ làm khuôn mặt trắng hơn, hình như so với dáng vẻ đen đúa cách đây hai năm rưỡi cũng không khác biệt lắm. Còn có cặp mắt của mình, càng không hề thay đổi chút nào.
Hắn thật sự không nhận ra là mình sao?
Đang lúc lòng Vệ Lạc loạn tùng phèo, không cách nào đoán ra ý trong lời nói của công tử Kính Lăng, cũng không cách nào trả lời câu hỏi của hắn thì âm giọng trầm thấp tao nhã của công tử Kính Lăng lần thứ hai chậm rãi truyền đến, “Vì sao không trả lời?”
Lúc này, Vệ Lạc đã tỉnh lại từ trong kinh ngạc, bừng tỉnh hiểu được rằng, coi như hắn thật sự không nhận ra thì thế nào? Mình nhất định phải nói thật, nếu không lập tức sẽ bị người khác vạch trần. Cũng không thể vì loại chuyện nhỏ này mà khiến hắn không vui!
Nghĩ tới đây, nàng lại dập đầu, lanh lảnh, chậm rãi trả lời: “Bẩm công tử, tiểu nhân là Vệ Lạc.”
Một câu nói ra, thật lâu không có âm thanh truyền tới.
Hồi lâu, công tử Kính Lăng trầm giọng nói: “Đến gần đây.”
“Vâng.”
“Ngẩng đầu lên.”
“Vâng.”
Bốn mắt lần thứ hai đối diện.