Vệ Lạc cất bước lên bậc.
Nàng cúi đầu, phía sau theo hai thị tỳ, mà hai kiếm khách theo nàng đến thì đứng ngoài cửa, không đi vào.
Thư phòng công tử Kính Lăng tựa một cung điện loại nhỏ, hầu hết mọi thứ trong gian phòng đều được làm bằng gỗ, giữa mỗi cửa phòng đều ngăn bởi màn sa. Vòm rất cao, gian phòng lớn bé có thể chứa được mấy chục đến mấy trăm người, bố cục nơi đây có hơi giống với tẩm cung của hắn.
Khi Vệ Lạc đi tới ngoài cửa trắc phòng thì công tử Kính Lăng đang ngồi quỳ chân phía trên chủ tọa thư phòng, trên chiếc kỷ trước mặt hắn thẻ tre chất cao như núi. Hắn đang cúi đầu cầm bút sột soạt viết.
Sau lưng hắn chỉ có hai thị tỳ, hai hiền sĩ. Hai hiền sĩ đang ngồi trên một tháp, cũng đang đề bút sột soạt viết lên thẻ tre, toàn bộ thư phòng rất tĩnh lặng. Nếu không phải Vệ Lạc tận mắt nhìn thấy thì chẳng thể nào tin được hắn mới vừa giết mấy người ở đây. Sau khi ba người Vệ Lạc đi vào, kiếm khách canh giữ ngoài cửa thư phòng vẫn còn quát lên: “Vệ Lạc đâu?”
Vệ Lạc lập tức tiến lên một bước, chắp tay cao giọng trả lời: “Vệ Lạc ở đây!”
Kiếm khách kia đảo mắt một vòng, liếc đến nàng, nhất thời nghẹn lời.
Tự lúc công tử Kính Lăng từ chiến trường trở về, cũng chỉ bốn năm ngày, nhưng cho dù chỉ mới mấy ngày, hắn đã làm cho tên tuổi của tiểu nhi Vệ Lạc trong phủ không người không rõ, không ai không biết. Cũng bởi vì thân phận bề tôi bên người, lại càng khiến mỗi người đều nhìn qua Vệ Lạc.
Kiếm khách ú ớ. Hắn ta ngạc nhiên một hồi, mới lần nữa khô khốc quát: “Vệ Lạc ở đâu?”
Vệ Lạc lại tiến lên gần nửa bước, lần thứ hai chắp tay, đối diện hắn cao giọng đáp: “Vệ Lạc ở đây.”
Dưới sự khống chế nội công của Vệ Lạc, giọng của nàng không mảy may biến hoá, cho tới nay vẫn luôn là thanh thuý lại pha theo một chút khàn khàn, là một loại âm thanh trung tính. Vào lúc này, giọng nàng lại càng không thể thay đổi.
Gã kiếm khách thẳng tắp nhìn chăm chú Vệ Lạc một hồi, cũng không biết phải hồi bẩm thế nào với công tử Kính Lăng. Song đối thoại giữa bọn họ mọi người trong phòng đều nghe rất rõ ràng.
Công tử Kính Lăng khẽ nhíu mày, không hề ngẩng đầu nói: “Vệ Lạc đi vào.”
“Dạ.”
Vệ Lạc đáp lời, nhanh chân bước tới thư phòng.
Nàng vừa vào, hai kiếm khách áp giải nàng đến đây cũng bước vào trắc phòng, bọn họ đứng chờ sau hai thị tỳ, chuẩn bị công tử Kính Lăng triệu kiến bất cứ lúc nào.
Vệ Lạc nhẹ chân đến trước người công tử Kính Lăng, cách kỷ của hắn năm bước mới dừng lại, chắp hai tay, cao giọng nói: “Vệ Lạc gặp qua công tử.”
Công tử Kính Lăng lẳng lặng cầm bút viết một chữ, hắn cũng không ngẩng đầu hỏi: “Vệ Lạc, ngươi biết tội không?”
Vệ Lạc ầm một tiếng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu run giọng đáp: “Vệ Lạc biết tội!”
Công tử Kính Lăng không hề ngừng bút, âm thanh khoan thai, “Ồ? Tiểu nhi cũng biết tội? Nói đi, tội như thế nào?”
Vệ Lạc dập đầu, giọng run rẩy, cực kỳ bất an đáp: “Tiểu nhi là người trong phủ, nhưng lúc nào cũng dùng diện mạo giả với công tử. Tiểu nhân có tội!”
“Ồ?”
Công tử Kính Lăng hơi giật mình, hắn chậm rãi đặt bút lông xuống, xếp thẻ tre, hơi đau đầu nghĩ: Tiểu nhi Vệ Lạc này quá mức giảo hoạt, nó rất hiểu tính ta, đều trước khi ta chất vấn nói thẳng hết. Thập Tam muội một chiêu ác độc như vậy, mà chẳng chút tác dụng đến nó.
Nghĩ đi nghĩ lại, lông mày hắn hơi nhíu.
Từ từ, hắn ngẩng đầu lên, cặp mắt thâm sâu như màn đêm đóng khung trên Vệ Lạc đang quỳ gối bên chân.
Nhìn mái đầu đen bóng của nàng, công tử Kính Lăng nhàn nhạt nói: “Đến gần, ngẩng đầu.”
“Dạ.”
Vệ Lạc đáp một tiếng, đầu gối nhích hai bước, sau đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này, công tử Kính Lăng đang nâng tửu châm, tay của hắn vừa nhấc, đang định nâng tửu châm kề sát cánh môi mỏng, chuẩn bị uống một hớp thì khóe mắt quét đến Vệ Lạc.
Hắn ngẩn ra!
Sau đó, hắn nhìn Vệ Lạc chằm chằm, chậm rãi, từ từ đặt lại tửu châm trong tay xuống kỷ.
Hắn không chớp mắt nhìn Vệ Lạc, qua một hồi lâu, mới trầm giọng quát, “Đến gần trước mặt ta!”
“Dạ.”
Vệ Lạc đáp một tiếng, lần thứ hai nhích đầu gối ba bốn bước, vòng qua kỷ, quỳ gối bên cạnh đầu gối hắn.
“Ngẩng đầu!”
“Dạ.”
Vệ Lạc ngoan ngoãn ngẩng đầu, mặt mày hơi cúi, đối diện với ánh nhìn quan sát sáng quắc của công tử Kính Lăng.
Một bàn tay thon dài trắng muốt vươn ra.
Sau đó, bàn tay này nâng cằm Vệ Lạc lên, bắt nàng ngẩng đầu.
Công tử Kính Lăng nhìn chòng chọc khuôn mặt tuấn mỹ của nàng.
Một hồi, hắn lại quát: “Mở mắt!”
“Dạ.”
Vệ Lạc ngoan ngoãn, mở đôi mắt tựa mặc ngọc ra, lẳng lặng đối diện công tử Kính Lăng.
Mắt đen tựa ngọc, vừa thanh vừa lạnh, một đôi mắt như vậy, đương thời không thể có người nào khác sở hữu nữa.
Công tử Kính Lăng từ từ, từ từ nhíu mày. Chậm rãi, lông mày của hắn càng nhíu càng chặt.
Lúc này hắn và Vệ Lạc áp rất sát, đến nỗi làm trái tim nàng lại bắt đầu vui sướng ngất ngây, đến nỗi nàng ngửi được hơi thở nam tính mãnh liệt, đến nỗi mang kích động muốn vùi đầu vào lồ ng ngực ấy.
Chẳng qua, kích động vĩnh viễn cũng chỉ là kích động, Vệ Lạc xưa nay không phải là người dễ dàng bị kích động chi phối.
Công tử Kính Lăng đăm đăm nhìn nàng một hồi lâu, đột nhiên nhấc giọng quát: “Người đến!”
Tiếng quát vừa ra, mặt Vệ Lạc trắng như tờ giấy, không nén được run lẩy bẩy.
Một kiếm khách chắp tay, cao giọng đáp: “Dạ.”
Công tử Kính Lăng không hề chớp mắt nhìn xoáy Vệ Lạc, nặng nề ra lệnh: “Gọi Dược công đến.”
“Vâng.”
Dược công?
Tâm tư Vệ Lạc chuyển như điện, Dược công này, không phải sẽ là một cao thủ dịch dung đấy chứ?
Hai mắt công tử Kính Lăng từ đầu tới cuối đều đặt trên mặt nàng, chưa từng nháy mắt. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt căng thẳng của nàng, ngón cái của bàn tay phải đang nâng cằm nàng duỗi ra, xoa xoa môi dưới của nàng.
Bởi vì nhiều năm tập luyện cung tên kiếm thuật, ngón cái của hắn hơi thô ráp, vừa chạm vào liền chà cánh môi mềm mại của Vệ Lạc hơi đau.
Động tác của hắn ung dung, dịu dàng. Sự vuốt v e thô ráp ấm nóng nọ khiến trái tim Vệ Lạc lại bắt đầu thình thịch đập dồn, khiến từng luồng từng luồng khí nóng dâng đầy gò má nàng.
Công tử Kính Lăng đăm chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, ngón tay đè môi dưới của nàng xuống.
Lần này hắn đè hơi mạnh, làm ngón tay chui vào trong miệng thơm, chạm tới nơi ướt át. Nháy mắt, Vệ Lạc run bắn lên, hắn cũng nhanh chóng vung tay ra.
Hắn lại vung tay ra!
Động tác của hắn có chút gấp loạn, không phải là tác phong của công tử Kính Lăng. Vệ Lạc hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm cánh tay phải đang đặt bên chân nọ, trong lòng mơ hồ, mơ hồ, cảm giác được một sự nhảy nhót kỳ diệu. Đúng thế, chính là nhảy nhót. Chỉ cần đối diện hắn, Vệ Lạc sẽ rung động, hơi thở sẽ hỗn loạn, nhận thức được trăm ngàn cảm xúc, nhưng sự nhảy nhót này vẫn là lần đầu tiên nếm được.
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Chỉ chốc lát, một lão đầu tóc trắng như tuyết, nét mặt hồng hào đi vào thư phòng.
Công tử Kính Lăng vừa thấy lão nhân này thì lập tức đứng lên, hắn bước ra hai bước, chắp hai tay, vô cùng cung kính kêu: “Kính Lăng gặp qua Dược công.”
Đối diện hắn đường đường là công tử tôn kính một nước, Dược công không hề từ chối gật gật đầu, trực tiếp mở miệng hỏi: “Công tử có chuyện gì mà gọi lão phu?”
Công tử Kính Lăng chỉ tay về phía Vệ Lạc đang quỳ trên đất: “Mời Dược công xem qua, dung mạo của tiểu nhi này là thật hay giả.”
Dược công đảo mắt về phía Vệ Lạc.
Lão vừa bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ quá mức của Vệ Lạc, khẽ nhíu mày.
Tim Vệ Lạc đang nhảy loạn thình thịch, từng cái lại từng cái, một đợt rồi một đợt, căng thẳng, gấp gáp.
Dược công nhìn chằm chằm Vệ Lạc đánh giá một hồi, quay sang nói với công tử Kính Lăng: “Đây là diện mạo thật của nó.”
Lập tức, nhịp tim gấp gáp khẩn trương của Vệ Lạc chợt buông lỏng, nàng thành công rồi!
Lời vừa nói ra, công tử Kính Lăng đang nhìn chòng chọc gương mặt tuấn tú của Vệ Lạc liền có chút âm trầm.
Dược công nhìn về phía công tử Kính Lăng, thấy vẻ mặt hắn như thế, chắp hai tay, trầm giọng: “Công tử chí tại thiên hạ, thiết tưởng không thể mê muội trên chữ sắc!”
Dược công nói rất tự nhiên, công tử Kính Lăng lại lạnh xuống, hắn chuyển sang Dược công, nghiêm túc đáp: “Công quá lời rồi, ta chỉ là quý mến tài năng của tiểu nhi!” Hắn nghiêm túc nói tới đây, chẳng hiểu sao trong lòng lại như phá thiên hoang (1), lần đầu tiên trong đời giấu một thứ tâm tình gọi là thất vọng.
Đúng vậy, hắn có chút thất vọng.
Khuôn mặt của Vệ Lạc quả đúng là tuấn mỹ, tuy có hai phần nhu hòa của nữ tử, nhưng lại có sự kiên nghị đường đường của bậc trượng phu. Điểm này, bất luận là ai cũng có thể nhìn ra.
Cho tới giờ, hắn vẫn luôn có chút nghi ngờ giới tính của Vệ Lạc, mỗi lần ngửi thấy hương thơm trên người nàng, nhìn vào đôi mắt đen giảo hoạt mà khiếp mị(sợ hãi+quyến rũ) của nàng, hắn đều có chút muốn thu nàng vào phòng.
Nhưng nếu dung mạo này là thật, vậy thì cơ thể phía dưới khuôn mặt này là nam hay nữ chẳng còn quan trọng nữa. Đối với Kính Lăng mà nói, hắn thậm chí không thể nào tưởng tượng được một bộ mặt trượng phu tuấn mỹ như vậy lại kết hợp trên một cơ thể nữ tính.
Cảnh tượng nọ, hắn chỉ vừa nghĩ thì ngực đã hơi buồn nôn, diện mạo như thế thực không phải sở thích của Kính Lăng hắn.
(1) Thiên hoang là chỉ lúc thiên hạ còn hỗn độn chưa mở mang. Phá thiên hoang là chỉ việc làm có tính cách khai thiên lập địa, chưa từng có.