Cha Lý cũng ở bên cạnh, vội vàng cắt ngang lời bà: “Bà này, bà muốn nói với chủ nhiệm Hoàng cái gì thì bà cũng đứng lên trước rồi hãy nói, đây là tôn trọng cơ bản dành cho chủ nhiệm Hoàng, còn nữa, hai người tóm tóc như thế còn thể thống gì? Nhanh buông nhau ra.”
Chủ nhiệm Hoàng? Hoàng Vệ Quốc?
Mẹ Lý và bác hai Hà đều cứng đờ, một giây sau đồng thời buông tay ra, quay đầu nhìn, đúng là Hoàng Vệ Quốc!
Chủ nhiệm Hoàng vậy mà đã đến, hai người chào hỏi: “Xin chào chủ nhiệm Hoàng!”
Hoàng Vệ Quốc cười tủm tỉm, quả nhiên là dáng vẻ của phái lãnh đạo hiền lành, nhưng nhìn lại có cảm giác nguy hiểm kỳ lạ, hỏi mẹ Lý: “Bác vừa mới nói, Hà Hải Vinh kiêm nhiệm trưởng thôn và đại đội trưởng, thiên vị giúp người nhà họ Hà bọn họ, làm khó dễ cho người nhà họ Lý các bác?”
Hà Hải Vinh bởi vì cha Lý đã cắt đứt lời mẹ Lý mà vừa mới thở phào một hơi, bây giờ lại căng thẳng.
Cha Lý cũng sợ mẹ Lý không rõ tình thế, thật sự muốn cáo trạng với Hà Hải Vinh.
Hà Hải Vinh có chút tư tâm, không sai, nhưng ai mà không có chút tư tâm nào chứ?
Lúc trước khi trưởng thôn cũ còn đảm nhiệm, bọn họ cũng hy vọng trưởng thôn cũ có thể cho người tông tộc nhà họ Lý mưu tính ít phúc lợi. Nhưng tư tâm thì tư tâm, ở đại cục, tất cả mọi người đều là vì tốt cho cả thôn.
Vì vậy, không cần biết bọn họ đấu như thế nào thì đều là chuyện riêng của thôn Thanh Thủy, bất kể như thế nào khi đối phó với bên ngoài thì đều phải đứng chung một chiến tuyến vô điều kiện.
Vì vậy ông lại liếc mắt ra ý cho mẹ Lý một cái, mặc dù mẹ Lý có phần không cam lòng, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, phủ nhận nói: “Chủ nhiệm Hoàng, chú nghe lầm rồi, tôi không có nói chuyện như vậy!”
Đương nhiên Hoàng Vệ Quốc cũng nhìn thấy ánh mắt cha Lý cho mẹ Lý, nhìn cha Lý một cái, sau đó mới nhìn người thôn Thanh Thủy chung quanh: “Bà con cũng không nghe thấy sao?”
Thôn Thanh Thủy đoàn kết nhất trí: “Không có!”
Nụ cười trên mặt Hoàng Vệ Quốc vụt tắt, hừ một tiếng, cười khẩy: “Coi như là đoàn kết, nếu không mọi người nên hối hận rồi!”
Câu này của Hoàng Vệ Quốc nghe quái gở, nhất thời mọi người đoán không ra anh ấy thế này là vui hay là không vui, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám nói chuyện.
Cha Lý thấy Hoàng Vệ Quốc, liền nhận ra có lẽ là có liên quan đến chuyện xây dựng trường tiểu học, lúc này nghe anh ấy nói cảm thấy trong lời có ẩn ý, cả gan hỏi: “Chủ nhiệm Hoàng, đây là có ý gì?”
“Ý gì? Ý gì bác không biết sao?” Hoàng Vệ Quốc nhìn cha Lý.
Biểu cảm muốn cười không cười của anh ấy rất có tính lừa gạt, lời còn là nói với cha Lý, đều khiến mọi người cảm thấy như là cha Lý phạm vào chuyện gì, trái tim mỗi một người đều căng thẳng lên.
Cha Lý tiếp tục cả gan: “Chú đã đồng ý xây dựng trường tiểu học cho thôn chúng tôi rồi hả?”
Xây dựng trường tiểu học? Xây dựng trường tiểu học gì? Chủ nhiệm Hoàng sao có thể sẽ xây dựng trường tiểu học ở thôn bọn họ? Cha Lý bị ngu rồi sao?
Việc này cũng không trách người trong thôn không tin được, chủ yếu là lúc trước trưởng thôn cũ cũng không phải chưa từng đề cập qua vấn đề xây dựng trường tiểu học với chủ nhiệm Hoàng, nhưng mỗi lần đều bị chủ nhiệm Hoàng đẩy về.
Cha Lý ở trước mặt mọi người hỏi, đây không phải là vô duyên vô cớ chọc chủ nhiệm Hoàng không vui sao?
Hà Hải Vinh vừa định giúp đỡ cha Lý ngắt lời, Hoàng Vệ Quốc đã cười phá lên ha ha, vỗ vỗ vai cha Lý: “Ông bác, bác hay lắm, dám cùng một đồng chí tên là Thẩm Y Y viết cho tôi một quyển luận văn trình lên, còn dám ngầm châm biếm phương pháp quản lý của tôi sai lầm, sao tôi không biết trong thôn Thanh Thủy có hai nhân tài là hai người chứ? Ai là Thẩm Y Y, đứng ra đây!”
Gì mà ngầm châm biếm?
Cha Lý luống cuống, ông biết vợ thằng hai đã viết một quyển văn gì đó, còn đề tên của ông lên nữa, bảo ông trình lên, nhưng ông không biết vợ thằng hai thế mà dám viết những lời ngầm trào phúng chủ nhiệm Hoàng, vừa định ôm đồm hết sai lầm lên người mình.
Nhưng mọi người nghe hai chữ “ngầm châm biếm” là đã cảm thấy không phải là từ tốt đẹp gì, sợ ảnh hưởng đến bản thân, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Y Y, sau đó nhường ra một con đường giữa cô và Hoàng Vệ Quốc.
Thẩm Y Y vốn là muốn trốn trong tối: “…” Bị ép mặt đối mặt với Hoàng Vệ Quốc.
Hoàng Vệ Quốc đánh giá Thẩm Y Y, Thẩm Y Y cũng đánh giá Hoàng Vệ Quốc.
Cuối cùng, Thẩm Y Y là người đầu tiên cười tủm tỉm nói: “Chủ nhiệm Hoàng, anh nói thế này cũng quá nghiêm trọng, gì mà ngầm châm biếm, quyển luận văn của tôi đều đang trần thuật tình thế khó khăn của trẻ em thôn Thanh Thủy chúng tôi khi đi học, không có ngầm châm biếm anh.”
Đúng là Thẩm Y Y không có viết lời gì ngầm châm biếm Hoàng Vệ Quốc, là Hoàng Vệ Quốc chỉ là muốn làm quen Thẩm Y Y… Thần tiên cứu được vợ anh ấy, khiến anh ất ngủ trên ghế lạnh vài ngày, còn trình lên cho anh ấy quyển luận văn “Phân tích hiện trạng phát triển giáo dục xóa nạn mù chữ của trẻ em trong thôn Thanh Thủy” là trông như thế nào!
Bấy giờ cuối cùng đã thấy người thật rồi, có phần ngoài dự kiến, cũng có phần trong dự kiến.
Ngoài dự kiến chính là trẻ tuổi hơn trong tưởng tượng của anh ấy; trong dự kiến chính là nhìn là biết một người thông minh.
Nhíu mày, nói: “Nói thôn Thanh Thủy đã tới tình thế khó khăn, đó không phải là đang ngầm châm biếm tôi quản lý không chu toàn, khiến những đứa trẻ thôn Thanh Thủy không đi học sao sao?”
“Vậy chủ nhiệm đã hiểu lầm tôi rồi.” Thẩm Y Y vẫn cười: “Tôi rõ ràng là trung ngôn lương gián[1], chủ nhiệm là một chủ nhiệm tốt vì nước vì dân, tôi vì anh trừ ưu tiêu sầu kia mà.”
[1]Lời trung thành can gián có ý tốt.
?
Vì vậy, nếu anh ấy không áp dụng đề nghị của cô thì không phải là một chủ nhiệm tốt?
Điều này nếu đổi lại là người khác, Hoàng Vệ Quốc sẽ trở mặt rồi, nhưng trớ trêu thay, lời Thẩm Y Y nói đều đúng, tình huống trong quyển luận văn đã phản ánh của cô, anh ấy có đi điều tra, cơ bản đều là thật, vì vậy đúng là trung ngôn lương gián.
Hoàng Vệ Quốc là hơi ngoan cố, nhưng không có nghĩa là anh ấy không thể khai thông.
“Được, trung ngôn lương gián!” Anh ấy mỉm cười, nhìn về phía các thôn dân thôn Thanh Thủy, bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Trước kia là do tôi lơ là, không có chú ý đến khó khăn khi đến trường của trẻ em thôn Thanh Thủy, tôi đã nghiêm túc ngẫm nghĩ lại. Tôi ở đây nói một tiếng xin lỗi với mọi người. Vì đền bù cho trẻ em trong thôn, tôi sẽ thương lượng với lãnh đạo trong thị trấn, mau chóng sắp xếp thi công kiến thiết, tranh thủ tháng chín năm nay để trẻ em trong thôn chúng ta đều có thể được đi học trong thôn!”
“…” Thôn dân của thôn Thanh Thủy đều hơi sững sờ, không rõ xảy ra chuyện gì.
“Hay!” Vẫn là Thẩm Y Y hô một tiếng.
Các thôn dân mới phản ứng kịp, kích động hoan hô lên.
Sau khi lại nói thêm vài câu có hình thức, Hoàng Vệ Quốc không có ở lại tham gia đại hội động viên nông canh đầu xuân, dẫn theo một tốp lãnh đạo công xã đi trước.
Mọi người hoan hô tiễn bọn họ đến cửa thôn, trên đường quay về sân phơi ngũ cốc mở hội, người họ Lý lẫn những họ khác còn đang đắm chìm trong niềm vui thôn bọn họ sắp xây dựng trường tiểu học. Tuy rằng lời Hoàng Vệ Quốc nói, mọi người nghe vẫn chưa hiểu lắm, nhưng biết đại khái là trong thôn có thể xây dựng trường tiểu học đều là nhờ Thẩm Y Y và cha Lý đã viết cái gì. Vì vậy, trên đường đi đã quấn quít Thẩm Y Y và cha Lý líu ríu hỏi bọn họ đã viết cái gì, viết như thế nào.
Cha Lý chưa từng được người ta sùng bái ngưỡng mộ, có phần kích động, lại có phần xấu hổ: “Quyển luận văn đó đều là một mình Y Y viết, tôi không có giúp đỡ gì!”
Thật ra mọi người cũng hiểu phần lớn đều là công lao của Thẩm Y Y, dù sao trước kia cũng không phải cha Lý chưa từng cùng lão trưởng thôn xin công xã xây dựng trường tiểu học trong thôn, thế nhưng không thành công. Vì vậy lại quay sang nhao nhao lấy lòng Thẩm Y Y.
Có ít người nhìn Thẩm Y Y như trăng được sao bao quanh, không chỉ một thoáng đã sinh ba đứa con trai cho nhà họ Lý, hơn nữa gia thế tốt, rất xinh đẹp, còn thông minh như vậy, chỉ viết quyển tên cái gì văn đó đã đả động được lãnh đạo công xã rồi, sắp xây dựng trường tiểu học cho thôn bọn họ rồi!
Không được, không thể suy nghĩ, càng nghĩ càng tức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, con dâu tốt như vậy sao lại không phải là nhà của nhà bọn chứ?
Trong thôn có vài người đàn ông đã kết hôn sinh con không hiểu sao bị mẹ già nhà mình trừng mắt liếc, có người tâm ý tương thông thì đã hiểu ý của mẹ già nhà mình.
Im lặng nhìn lên trời, mấu chốt là bọn họ không có lớn mật như Lý Thâm!
Bên Thẩm Y Y thì cười nói: “Cha, cha thế là khiêm tốn rồi, căn cứ cho lập luận xây dựng trường tiểu học trong luận văn chính là số lượng trẻ em trong thôn chúng ta, tuổi tác, có bao nhiêu em từng đi học, có bao nhiêu trẻ em chưa đi học, nguyên nhân vì sao không đi học, những điều này đều là cha nói cho con, là bộ phận trọng yếu nhất, con chỉ dựa trên nó viết ra mà thôi.”
“…” Cha Lý được cô khen thì hơi ngượng ngùng.
“Bác Lý, bác ngay cả trong thôn chúng ta có bao nhiêu trẻ em, số tuổi, đã từng đi học hay chưa cũng biết sao?” Có người kinh ngạc.
“Trước kia đã trợ giúp trưởng thôn cũ làm những việc này.” Cha Lý cười nói: “Làm nhiều tự nhớ trong đầu rồi.”
“Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng có thể nhớ kỹ, ai nói ông nhà tôi không có năng lực đảm nhiệm tốt chức trưởng thôn này chứ?” Cuối cùng mẹ Lý đã bắt được cơ hội trút giận, cố ý thêu dệt chuyện nói: “Đại đội trưởng, anh biết trong thôn chúng ta có bao nhiêu đứa trẻ chưa từng đi học không?”
Hà Hải Vinh: “…” Tai ông ta điếc rồi, không nghe thấy.
Không trả lời, nghĩa là không biết!
Mẹ Lý đã trút được cục tức, phỉ nhổ nói: “Chỉ chuyện đơn giản này cũng không nhớ được, còn muốn kiêm nhiệm trưởng thôn gì chứ?”
Bên họ Hà không nhịn được, phản bác cho Hà Hải Vinh: “Mấy người nói thế cũng quá là không công bình, trước kia bác Lý hỗ trợ trưởng thôn cũ, chủ yếu quản những sự việc này, trước kia đại đội trưởng là quản sản xuất, làm gì nhớ được những chuyện lông gà vỏ tỏi này?
“Ông ta không nhớ được những việc này, vậy ông ta còn muốn kiêm nhiệm trưởng thôn gì chứ?” Mẹ Lý phỉ nhổ nói: “Còn nói năng lực ông nhà tôi chưa đủ, cách chức cái chó gì.”
Họ Hà: “…”
Nhìn thấy bọn họ ỉu xìu, bên họ Lý, chủ yếu là mẹ Lý, cái lưng thẳng giống như cây gậy trúc, càng khỏi nói tỏ vẻ cỡ nào rồi, lúc ánh mắt đối diện với Thẩm Y Y, nhếch miệng cười với cô.
Thẩm Y Y: “…”
Cuối cùng, trở lại sân phơi ngũ cốc tổ chức đại hội động viên nông canh đầu xuân, lúc Hà Hải Vinh muốn đi lên đài đại biểu hai chức vị ông ta kiêm nhiệm… là trưởng thôn và đại đội trưởng phát biểu thì rất lúng túng!