Rung Cảm Từ Em

Chương 12



Chương12: Mang cho chó ăn đi

“Mầm non” đất nước liền thắc mắc: “Vậy khi nào tôi mới được xăm mình?”

“Lo đi thi đại học trước đi.”

Trình Cập có ý muốn giúp cô bé này “dừng cương trước vực”, không ngờ cô ấy lại nói: “Tôi đã được tuyển thẳng vào khoa Vật lý đại học Bắc Kinh rồi.”

Đại học Bắc Kinh mà còn là khoa Vật lý khó thi vào nhất, ối chà, tương lai cô bé này có thể là nhà vật lý học đây.

Trình Cập hỏi sang chuyện khác: “Muốn xăm chỗ nào?”

Lâm Hòa Miêu chỉ tay vào ngực: “Ở đây.”

Dáng vẻ Trình Cập phong lưu, chỉ khẽ nhếch khóe môi là giống hệt với mấy tay thường ra vào chốn ăn chơi sa đọa: “Em gái, đi tìm thợ xăm nữ đi, chỗ tôi không xăm mấy chỗ phải cởi đồ.”

Đương nhiên đây là lời nói dối, Trình Cập đã cởi quần áo không biết bao nhiêu cô, chẳng qua là không bao giờ đụng đến mấy cô gái trinh trắng thuần khiết thôi.

Tại sao không đụng ư? Vì tay anh đã quá bẩn.

Trình Cập ung dung đứng lên, “Không tiễn.”

Lâm Hòa Miêu cất thẻ học sinh và thẻ căn cước, đeo balo vào, “Trình Cập.” Ánh mắt cô tràn ngập vẻ cố chấp khó tả, nhấn mạnh: “Tôi tên Lâm Hòa Miêu.”

Trình Cập thản nhiên cười đáp: “Học sinh Lâm Hòa Miêu, lo chăm chỉ học hành, mỗi ngày đều phấn đấu nhé.”

Lâm Hòa Miêu đứng đờ đẫn chốc lát rồi bỏ đi.

Ngày 8 tháng 1 năm ngoái, ở Phù Sinh Bắc Kinh, ngay cửa phòng 1204, Trình Cập đã hỏi cô: “Em tên gì?”

Khi ấy cô nắm lấy tay áo anh, trả lời: “Em tên Lâm Hòa Miêu.”

Lúc đó Trình Cập là khách VIP ở Phù Sinh, quản lý vừa thấy anh đã kính cẩn gọi cậu Trình.

Trời sắp tối, người trên phố thưa thớt, Lâm Hòa Miêu đứng giữa đường, ngẩng đầu nhìn biểu ngữ giăng ngang – Chúc mừng học sinh Lâm Hòa Miêu trường Trung học Hồng Thủy 1 vinh quang thi đỗ thủ khoa toàn quốc được tuyển thẳng vào khoa Vật lý.

Cô vốn định lấy tiền thưởng này đến gặp anh xăm hình làm kỉ niệm.

Nhà cô ở thôn Lâm cách phố Hoa Kiều hơn mười phút đi bộ, lúc Lâm Hòa Miêu về đến nhà, trời vẫn còn nhá nhem.

“Con về rồi.” Cô đi ngang qua gian nhà chính, đến thẳng phòng chứa củi phía sau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56

“Tưởng mày chết ở đâu rồi chứ, còn biết trồi đầu về nhà à?” Bà Ngô Thụ Phượng tóm chặt balo của cô, “Đưa tiền thưởng đây.”

Bà ta là mẹ ruột của Lâm Hòa Miêu.

Lâm Hòa Miêu thuộc kiểu người ít nói, hướng nội, trước tám tuổi cả thôn còn cho rằng cô bị kém trí. Mười tuổi cô mới đi học, mười hai tuổi được thầy cô phát hiện có sự nhạy bén kinh người với con số. Sau này cô nhảy ba bốn lớp liền, từ đứa kém trí trở thành tiên tài tự kỉ.

***

Mấy ngày qua, thời tiết đã ấm áp hơn, Từ Đàn Hề bận bịu tối mặt, cửa hàng đã trang trí xong, sẽ khai trương vào cuối tuần này.

“Chào cậu.”

Cửa hàng tiện lợi kinh doanh khá nhàn, Vương Tiểu Đan đang xem phim, bèn ấn tạm dừng: “Lấy hàng gửi hả?”

“Đúng vậy.”

“Số đuôi là mấy?”

“0317.”

“Đợi một lát.”

Hôm nay chưa thấy Nhung Lê ra cửa hàng.

Từ Đàn Hề lấy hàng rồi quay về cửa tiệm của mình ở phía đối diện, bên đầu mối còn chưa đưa hàng đến, tủ và kệ hàng đều trống rỗng. Cô cởi đóng gói hàng chuyển phát nhanh, lấy ra chiếc chuông gió hình lư cổ mua trên mạng, định treo trước cửa.

Trình Cập đi xuống lầu, khẽ gọi: “Cô Từ.” Gã xắn tay áo, trên tay xăm một dòng chữ màu đen, “Tôi phải ra ngoài một chút, nếu có khách đến, cô có thể tiếp giúp tôi không?”

Từ Đàn Hề nhận lời.

“Cảm ơn cô.”

Trình Cập đi ra ngoài, mười mấy phút sau quay lại, mang theo Nhung Quan Quan.

Nhung Quan Quan vừa vào cửa đã lễ phép chào: “Chị Từ.” Chào xong cậu cúi gằm đầu, dáng vẻ ủ ê.

Trình Cập dặn: “Anh đi mua cơm cho em, em ngoan ngoãn ở trong tiệm, không được chạy lung tung.”

“Dạ.”

Trình Cập lại cầm áo khoác đi ra ngoài.

Nhung Quan Quan ngồi trên ghế, đầu buông rủ, ỉu xìu như quả cà héo.

Từ Đàn Hề bỏ chuông gió sang một bên, cúi người, nhẹ giọng hỏi han: “Quan Quan, có phải không khỏe không?”

Cậu lắc đầu, “Anh em nói, hôm nay mẹ em phải ra tòa.”

Cậu không biết ra tòa là gì, chỉ nghe mấy thím trong thôn bảo mẹ cậu phải ngồi tù.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Chị Từ, ngồi tù có phải là không được ra ngoài nữa không?”

Đôi mắt trẻ con trong ngần không hề pha lẫn tạp chất như người lớn, chứa đầy hoang mang và mờ mịt.

“Quan Quan nhớ mẹ sao?”

Nhung Quan Quan gật đầu liên hồi, thoáng chốc bật khóc. Dù sao cậu chỉ là đứa bé, có hiểu chuyện cỡ nào buồn đau cũng sẽ khóc.

Từ Đàn Hề ngồi xuống, lau nước mắt cho cậu bằng chiếc khăn tay mềm mại của mình: “Chờ lần sau Quan Quan đi thăm mẹ, chị tặng em một hộp kẹo nhé?”

Cậu rưng rưng nước mắt gật đầu: “Em sẽ mang đến cho mẹ em ăn.”

Từ Đàn Hề nhỏ nhẹ dỗ dành Nhung Quan Quan.

***

Vụ án của bà Tô Mẫn được xét xử ở tòa án huyện, Nhung Lê có mặt ở đó từ sáng sớm.

Buổi chiều Nhung Quan Quan không đi nhà trẻ, bốn giờ Trình Cập gọi điện cho Nhung Lê, anh kể luật sư không bào chữa được, lý do phòng vệ chính đáng bị bác bỏ, bà Tô Mẫn bị phán quyết tám năm. Nhung Quan Quan như hiểu được lời này, khóc mãi không nín, đến chạng vạng mới mệt mỏi ngủ thiếp.

Bảy giờ tối, Trình Cập nhận được điện thoại của Nhung Lê.

“Tôi đang ở bến xe, đến rước tôi.”

Chuyến xe bus cuối cùng từ huyện về thị trấn là sáu giờ rưỡi, giờ này đã không còn chuyến nào nữa.

Trình Cập vừa đưa Nhung Quan Quan về chỗ bà cụ Thu Hoa, còn chưa ăn cơm xong, cằn nhằn: “Tôi đâu phải tài xế riêng của cậu.”

“Tôi trả tiền.” Dứt lời Nhung Lê cúp máy.

Trả tiền á? Gã thiếu tiền chắc? Trình Cập hoàn toàn mặc kệ, khui lon bia, thong thả uống vài hớp rồi mới cầm chìa khóa xe xuống lầu.

“Cô Từ, cô có bằng lái xe không?”

Buổi chiều hàng vừa đưa đến, Từ Đàn Hề con đang kiểm kê sắp xếp, giờ này vẫn chưa về, nghe thế bèn đáp: “Có.”

7 giờ 58 phút, một chiếc xe hơi màu đỏ đỗ bên cạnh Nhung Lê.

Đèn đường cách đó khá xa, anh đang đứng tựa vào tường, ngược sáng nhìn người trong xe. Nếu là người khác thì anh đã không biết là ai, thế nhưng đối phương lại là người anh có thể duy nhất thấy rõ được vào giờ này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Anh dụi điếu thuốc đang hút dở, vứt vào thùng rác, “Trình Cập bảo cô đến à?”

Từ Đàn Hề xuống xe, lúc chạy đi đón anh cô quên mang theo áo khoác, chỉ mặc chiếc váy hoa li ti mỏng manh không đủ ấm, mặt cô bị cóng đỏ bừng, cho hay: “Tối nay anh Trình uống rượu, không lái xe được.”

Cuối tháng Mười gió đêm rét mướt, cô đứng trơ trọi trong ánh trăng bàng bạc, vạt váy phất phơ.

Nhung Lê không hỏi thêm gì nữa, đi đến mở cửa ghế lái phụ ra rồi vòng sang cửa ghế tài xế, bóng hai người chồng lên nhau trên mặt đất, “Để tôi lái.”

Nói xong, anh chui vào xe trước, ơ thờ ngồi trên ghế tài xế.

Từ Đàn Hề ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn lại.

Nhung Lê đóng kín cửa sổ, bật điều hòa. Anh lái xe rất nhanh, giẫm chân ga hết cỡ. Gió vốn đã lớn, giờ đây trở nên gào thét chói tai theo tốc độ phóng vút của xe.

Từ Đàn Hề ngồi ngay ngắn, cả chặng đường đều im thin thít, chăm chăm nhìn vào cửa kính xe bên cạnh. Đèn đuốc ngoài cửa sổ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, trên ô kính chỉ còn bóng dáng yên lặng của anh.

Bỗng nhiên điện thoại Nhung Lê vang lên, “Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của anh Nhung không ạ?”

Trong xe yên tĩnh, Từ Đàn Hề nghe rõ mồn một giọng nữ đang nói qua loa điện thoại anh.

Nhung Lê đáp gọn lỏn: “Phải.”

“Tro cốt của ba anh vẫn ở nhà tang lễ của chúng tôi, giờ đã hết hạn trông giữ, có cần tôi làm thủ tục đăng ký tiếp giúp anh không?”

Sau khi pháp y khám nghiệm tử thi, thi thể ông Nhung Hải mới được đưa đi hỏa táng, đã gửi tại nhà tang lễ ba tháng rồi. Theo lẽ thường, vụ án kết thúc thì cũng nên được hạ táng.

Nhung Lê từ chối: “Không cần đâu.”

Giọng anh nhạt nhẽo, âm sắc thiên về lạnh lẽo nhưng lại được hạ xuống trầm thấp, nghe rất đỗi xa xăm.

Người phụ nữa bên kia hỏi tiếp: “Vậy khi nào anh tiện đường ghé qua nhận ạ?”

Từ Đàn Hề đang quay đầu nhìn ra cửa, thấy anh nhếch môi cười, kiểu cười lạnh buốt cả xương.

Anh điềm nhiên cất giọng: “Mang cho chó ăn đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.