Vừa nói Lý Phong vừa vung nhẹ tay một cái, một bình rượu Hoa Điêu lâu năm đã ở trong tay anh.
Lý Phong ném bình rượu cho Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái sau khi đỡ lấy, cổ tay ông ấy đã treo ba món nhắm ông ấy thích ăn nhất được đựng trong túi ni lông.
Chỉ dựa vào chiêu này, Từ Lão Quái đã thấy bùi ngùi, đồ đệ của mình quá đỉnh, mà nhìn tuổi tác cùng lắm là hai mươi tuổi, đúng là lạ đời.
Cùng với đó ông ấy cũng cảm thấy rất hãnh diện.
Nhất là ông ấy phát hiện lúc Lý Phong nói chuyện với mình, khí tức trên người anh còn có một chút độc đoán nhàn nhạt mà người thường không bao giờ có được.
Lý Phong nói: “Dòng thời gian này chỉ là một sự tồn tại đặc biệt, mấy hôm nữa ông có thể dẫn tôi đi”.
Lúc này thực ra trong lòng Từ Lão Quái chẳng nghĩ nhiều, nói với Lý Phong: “Dẫn nhóc đi đâu?”
Lý Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị, khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Lúc nhỏ tôi không rõ lắm, mà ông cũng chưa bao giờ nói”.
“Giờ nghĩ kỹ lại, lúc đầu ông vội vàng dẫn tôi đi là vì có người sau lưng nhìn ông chằm chằm”.
Từ Lão Quái giật mình, ông ấy vội nhìn bốn xung quanh nhưng không thấy ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt của ông ấy là biết, hình như ông ấy rất sợ hãi thế lực luôn đuổi theo sau lưng.
Vẻ mặt của ông ấy cũng rất giống Hứa Hiếu Dương lúc uống say lén lút đi vào nhà.
“Yên tâm đi, một thời gian nữa người ta mới đuổi đến”.
“Mấy ngày nay ông có thể tiếp tục nhìn trộm bà chủ quán cơm đầu ngõ tắm rửa”.
Nói xong Lý Phong xoay người rời đi.
Từ Lão Quái vỗ tường nói với Lý Phong: “Oắt con nói gì đó? Sư phụ của nhóc là người đàng hoàng, sao có thể làm mấy cái trò mèo đấy được?”
Từ Lão Quái vừa dứt lời, Lý Phong đã đi ra khỏi con hẻm.
Lúc này, một bóng người thướt tha đi ngang qua đầu hẻm.
Từ Lão Quái còn đang tỏ vẻ đàng hoàng lập tức trở nên bỉ ổi, ông ấy lén lút leo lên cửa sổ nhà người ta, xem bà chủ chuẩn bị nguyên liệu nhào bột.
Còn Lý Phong thì vẫn nghiêm túc làm theo các mốc thời gian vốn có của anh.
Tay anh cầm một cái balo, vào con hẻm mà Từ Lão Quái ở.
Lúc này Từ Lão Quái đang thảnh thơi ngồi trong hẻm, vừa uống rượu vừa nhắm.
Ông ấy liếc nhìn Lý Phong cười nói: “Nhóc con, bạn gái nhóc cũng được phết đấy, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân”.
“Thảo nào nhóc cố gắng lấy lòng con bé thế, theo đuổi con gái chẳng dễ gì”.
“Tôi nói cho nhóc biết, phụ nữ chính là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này”.
“Nhiều khi bọn họ đáng yêu như thiên thần, nhiều lúc lại đáng sợ như ác ma”.
“Nhưng thầy nhóc đã viết ra một bộ chuyên để đối phó với phụ nữ rồi”.
“Nếu nhóc muốn học thì giờ sư phụ sẽ dạy cho nhóc luôn”.
Lý Phong không nói gì, lúc này hai tay anh hơi mở ra.
Sau đó bóng người anh dần mờ đi.
Ánh mắt mơ hồ của Từ Lão Quái lập tức trở nên sắc bén.
Ông ấy nhìn Lý Phong chằm chằm, thấy anh đang phân thân ra một người khác.
Mà ánh mắt của cậu nhóc vừa phân thân ra cực kỳ ngây thơ.
Cậu nhóc đứng bên cạnh Lý Phong, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh.
Lúc này cậu nhóc trông không khác những đứa trẻ bình thường khác, tuy là trong mắt cực kỳ đau thương nhưng vẫn rất kiên định.
“Anh, anh là ai?”, Lý Phong nhỏ ngạc nhiên nhìn Lý Phong khác.
Lý Phong cười nhẹ, anh búng tay trong không khí một cái.
Cơ thể Lý Phong nhỏ hơi lung lay, sau đó ngã vào lòng Từ Lão Quái.
Từ Lão Quái đỡ lấy Lý Phong nhỏ, ánh mắt sâu xa nhìn Lý Phong nói.
“Đồ đệ à, suy nghĩ của nhóc còn thâm sâu hơn tôi tưởng”.
“Đúng là một mũi tên trúng hai con chim, nhóc vừa muốn bù lại khoảng trống lúc nhỏ với vợ”.
“Vừa muốn tách tất cả những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình ra”.
Nếu giờ có người bên cạnh cũng không hiểu Lý Phong và Từ Lão Quái đang nói chuyện gì.
Thực ra đây là một môn võ cực kỳ uyên thâm, cho dù là môn phái lánh đời cũng không biết, nói gì đến luyện nó.
Lý Phong hỏi ông ấy: “Sư phụ cứ mạnh tay dạy dỗ cậu ta, đừng mềm lòng”.
Từ Lão Quái cười nhăn nhó lắc đầu nói: “Thảo nào còn trẻ mà thực lực của nhóc đã kinh người như vậy”.
“Xem ra tất cả là do số mệnh, nhóc có thực lực như vậy có lẽ là vì trước kia đã thay đổi dòng thời gian rồi”.
“Đây là một vòng lặp vô tận, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ thoát ra được”.
Lý Phong dửng dưng nói: “Nếu không gặp Tình Tình có lẽ tôi sẽ như ông nói, vĩnh viễn không thoát ra được”.
“Nhưng chỉ cần có cô ấy ở bên, trong lòng tôi luôn tràn ngập ánh sáng”.
“Mà nhờ lời của sư phụ, sư nương sắp đuổi đến rồi đấy, khoảng bốn mươi năm giây nữa bà ấy sẽ đến đây”.
“Ôi vãi!”, Từ Lão Quái chửi một tiếng, ôm chặt Lý Phong nhỏ vào lòng, lao vút qua Lý Phong như một trận gió.
Lúc rời đi ông ấy còn tức giận nói với Lý Phong một câu: “Thằng nhóc thối, đến sư phụ mà cũng dám bẫy.
Nhóc chờ đó, mấy chục năm sau sư phụ sẽ đì nhóc ra bã”.
Lý Phong cười nhún vai, vẻ mặt dửng dưng, hai tay đút túi, lúc anh bước đi trong con hẻm, người anh lớn dần lên rồi biến mất trong không khí.
Lý Phong cũng không hoàn toàn biến mất, anh chỉ tàng hình ở bên Hứa Mộc Tình mà thôi.
Lý Phong đã dùng một cách khác lạ để đưa Hứa Mộc Tình về quá khứ.
Bình thường về quá khứ vẫn giữ nguyên hình dáng của mình.
Nhưng anh đã biến bản thân và Hứa Mộc Tình thành dáng vẻ trẻ con.
Thực ra có hai lý do, vừa nãy Từ Lão Quái cũng nói, sâu trong lòng bọn họ có mấy việc phải làm xong hoặc là buông bỏ.
Chỉ thế bọn họ mới có thể bước sang trang mới.
Tai họa lúc trước mà Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình cũng không phải nói đùa.
.