Ảnh Đế Muốn Nuôi Vịt

Chương 4: 4: Vịt Vui Vẻ



“Em đùa thôi.” Thiệu Liên nháy mắt, sau đó bổ sung: “Sau khi dựng nước, mấy cái này bị cấm hết rồi, sao em có thể làm vịt được, đúng không.”
Mặc dù nói vậy nhưng Trịnh Thường vẫn nhìn chằm chằm cậu, Thiệu Liên chỉ có thể cố gắng thả lòng bản thân để lời nói của mình đáng tin hơn.
“Ừ, quả thật bị cấm sau khi dựng nước, nhưng chuyện gì cũng có góc tối.”
Trịnh Thường vứt một câu không rõ ý xong thì quay lên lái xe tiếp, bỏ Thiệu Liên và cái đầu mồ hôi lạnh tuôn như mưa đầy dấu chấm hỏi lại.
Anh ấy có ý gì? Hình như ảnh không tin mình, làm sao đây? Lỡ bị bại lộ thân phận, mình bị bắt đi làm thí nghiệm hay tử hình nhân đạo thì sao!
Thiệu Liên nhanh chóng tưởng tượng mấy cảnh phi nhân loại bị cột trên bàn thí nghiệm chích thuốc, rút máu, cắt lát mình từng thấy trên phim…!sau đó lại tưởng tượng đến mấy nhà khoa học điên vì muốn sức mạnh của cậu mà ép cậu sinh con đẻ cái với loài người, cuối cùng, một đống vịt mặt người, mình người chân vịt, đầu vịt thân người thi nhau gọi mình là “ba”.
!!! Đáng sợ quá, cậu nhất định không được để chuyện này xảy ra!
Cho nên, cần, cần giết người diệt khẩu hả?
Thiệu Liên nhíu nhẹ mày, hung ác nhìn chằm chằm gáy quản lý nhà mình…
Chỉ cần rạch nhẹ ở đó một cái, người biết bí mật của cậu sẽ đứt đầu ngay lập tức, cậu sẽ không bị chia năm xẻ bảy, cũng không bị ép làm ba….
Trịnh Thường đang lái xe đột nhiên thấy gáy mình lành lạnh, run lẩy bẩy: Cảm giác bị đe dọa này là sao, ai muốn chơi hắn!
Nhưng rất nhanh, cảm giác lạnh đến mức dựng tóc gáy đã biến mất, Thiệu Liên chỉ trợn mắt nhìn một hồi rồi thôi, cậu tu hành năm trăm năm nay chưa bao giờ giết người, cùng lắm chỉ giết cá mà thôi.
Haizz, cùng lắm thì mình về núi.
Trịnh Thường chỉ nghĩ cảm giác ban nãy là do Thiệu Liên mở cửa sổ khiến gió lùa vào, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nghĩ cách giải quyết chuyện nghề cũ phi pháp của Thiệu Liên.
Tốt nhất là liên lạc với tất cả những người biết chuyện, mua đứt tin trước khi nó bị lộ ra ngoài, dùng tiền bịt miệng.
Một đường tiếp theo, hai người hai suy nghĩ khác nhau, không ai nói với nhau câu nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Cho đến khi xe dừng trước cửa biệt thự, Thiệu Liên vừa định xuống xe đã bị Trịnh Thường gọi lại.
Bàn tay mở cửa xe của Thiệu Liên khựng lại, do dự hỏi: “Có chuyện gì?”
Mặc dù đáp lại nhưng đầu quay ngoắt đi, cậu sợ bị Trịnh Thường nhìn ra gì đó.
Trịnh Thường thở dài, nói: “Nhóc Thiệu này, chuyện khi nãy em nói trên xe ấy, anh sẽ xem như mình không nghe gì hết.

Sau này em đừng có nói với người khác, ai cũng không được.

Chuyện cũ thì thôi mình đừng nhớ lại nữa, chuyện nào nên quên thì mình quên đi, đời còn dài tháng năm tốt đẹp còn mãi mà em.”
Những chuyện còn lại để quản lý như hắn giải quyết.
Giọng điệu của Trịnh Thường rất nhẹ nhàng, mấy câu hắn nói cũng nằm ngoài dự tính của Thiệu Liên.

Cậu bất chấp việc có thể bị hắn nhìn ra cảm xúc, xoay mặt lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ thấy sự thương xót và động viên trong mắt quản lý của mình, hắn không bài xích việc mình là con vịt.
Thiệu Liên: Anh Trịnh quả là người tốt mà, không chỉ không sợ cậu mà còn giúp cậu che giấu thân phận nữa~
“Anh Trịnh.” Thiệu Liên hiếm khi không đơ mặt lạnh lùng với người khác mà còn nở một nụ cười chân thành, hai mắt lấp lánh ánh nước: “Cảm ơn anh ạ.”
“Haizz, hai anh em mình cũng quen nhau sáu năm có thừa, cảm ơn làm gì, nhóc Thiệu à, mình trải hết khổ đau rồi, con đường sau này sẽ ngập tràn hạnh phúc.”
Thiệu Liên mỉm cười, trịnh trọng gật đầu: “Vâng!”
Cuối cùng cũng có con người biết, một con vịt đóng vai người khó khăn biết bao nhiêu!

Nhìn nụ cười hiếm hoi của Thiệu Liên, Trịnh Thường vừa vui vừa đau lòng, nhóc Thiệu nhà hắn, sáu năm trước ký hợp đồng cũng chỉ mới mười tám, lúc làm vịt em ấy có bao nhiêu tuổi đâu, chắc chắn đã rất sợ hãi!
Quen biết từng ấy năm, Thiệu Liên không phải hạng người bán thân vì tiền, chắc chắn em ấy có khó khăn gì đó.

Hắn nhớ lại dòng chữ “ba mẹ đã mất” trên hồ sơ của Thiệu Liên, tim Trịnh Thường sắp ngừng đập vì chua xót rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Hắn lập tức quyết định: “Nhóc Thiệu, cố gắng lên nha em, chúng ta nhất định có thể nổi tiếng trên lĩnh vực em yêu thích!” Giọng Trịnh Thường nghẹn lại: “Về nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh đi tìm mấy đoàn phim khác, chắc chắn có vai diễn hợp với em! Vua vịt thì mình bỏ đi em, dễ bị người khác đào ra thân phận cũ lắm.”
“Vâng!”
Thiệu Liên: Quản lý của cậu là quản lý tốt nhứt trên thế gian! Không ai được phản bác lời ảnh nói!
Mặc dù cậu rất tiếc vì không được diễn Vua vịt.
Nhưng lỡ diễn đạt quá, để người khác nghĩ mình là vịt thật thì mất nhiều hơn được.
Sau khi tạm biệt người quản lý tốt nhứt trên thế gian, Thiệu Liên mở điện thoại lên xem.

Đã mười rưỡi hơn, lịch âm lại là 13 tháng 3, Thiệu Liên giật mình.

13 rồi à, cậu ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên, bụng ông trăng trên trời tròn hơn, ngày mai là sắp rằm rồi.
Cũng đồng nghĩa với việc, tối mai khi trăng lên, cậu sẽ không thể duy trì được hình người nữa mà biến thành vịt, cho đến tận lúc mặt trời mọc ngày 17 âm lịch.
Tất cả là do linh khí ở đây quá mỏng, yêu quái hóa hình luôn bị di chứng, cũng có thể nói đây là cơ chế thích nghi của yêu quái.

Nguyên hình của bọn họ có thể giúp hấp thu linh khí nhiều hơn, mà ba ngày trăng tròn kia là ngày linh khí nhiều nhất trong tháng.
Chắc anh ngỗng với em gà của cậu cũng tìm một chỗ để trốn thôi.
Thiệu Liên gửi Wechat cho quản lý tốt nhứt trên thế gian, nói mình muốn lên núi ngắm trăng mấy ngày, không cần tìm.
Trịnh Thường bên kia nhận được tin nhắn cũng không nghi ngờ gì.

Sáu năm qua, một năm mười hai tháng là mười hai lần hắn nhận tin được nhắn, Thiệu Liên cũng sẽ dời lịch hoặc từ chối tất cả lịch trình trong những ngày này, chạy đến chỗ heo hút nào đó để ngắm trăng.

Tín hiệu nơi đó kém, điện thoại, Wechat không liên lạc được.

Ban đầu hắn còn lo, nhưng nhìn thấy trạng thái hưng phấn tràn trề sức sống của Thiệu Liên sau đó, hắn cũng dần không nói gì nữa.
Bây giờ, Trịnh Thường yên tâm nhưng vẫn đau lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 714

Hắn nghĩ đến ngày tháng thê thảm của Thiệu Liên khi chỉ mới là một cậu bé, trong đầu xuất hiện khung cảnh thế này: Một thiếu niên cao gầy xinh đẹp bước ra khỏi căn nhà lấp lánh ánh đèn đỏ, khập khiễng bước vào một con hẻm nhỏ mờ tối hôi hám, khung cảnh tĩnh mịch vô cùng.

Bỗng nhiên, một “tia trăng” đáp xuống, cậu ngẩng đầu, vầng trăng sáng như gương lẳng lặng treo trên bầu trời, im lặng làm bạn với cậu, ánh trăng ấm áp bao lấy cậu.

Hai mắt thiếu niên khẽ run, hy vọng về tương lai.
Quá đáng thương rồi, nhóc Thiệu của hắn.

Trịnh Thường chỉ muốn lái xe quay lại, sau đó cho Thiệu Liên một cái ôm thật chặt.
Thiệu Liên cũng không biết quản lý tốt nhứt trên thế gian đang tưởng tượng cái gì, nhưng cậu nhận được tin nhắn trả lời của hắn.
Quản lý Trịnh Thường: Thư giãn cho đã nhé, chuyện còn lại cứ để anh! Sau này chúng mình sẽ còn tốt hơn nữa! Ôm.JPG
Thiệu Liên: Vâng!
Quản lý của cậu quả là người tốt mà, có lẽ sau này có thể cho hắn nhìn nguyên hình của mình một chút.
Cậu chắc chắn, anh Trịnh sẽ vui lắm.
Không có con vịt nào đẹp như cậu đâu!
Bây giờ cậu không cần 60 chai bia giải sầu nữa, cậu cần 100 chai để ăn mừng.
Nhưng nghĩ đến mấy ngày nghỉ phép không bị làm phiền, Thiệu Liên quyết định ngủ một giấc thật ngon đã, vì buổi thử vai hôm nay mà tối qua cậu đã thức trắng đêm rồi.
Khi nào dậy thì mình ra sông bắt hai con cá làm mồi.
Đêm khuya, trong lúc con vịt trên giường mơ về bia và cá nước, căn biệt thự bên cạnh cuối cùng cũng nghênh đón chủ của mình.
– —
Ngọc Thụy: Anh Thiệu Liên có một anh quản lý tốt quá trời quá đất luôn á.
Gất cảm động, nhưng vẫn ông nói gà bà nói zịt.

Sao tui thích edit cái kiểu cảm động hề hước này ghê á.

Cả bộ Nuôi Mèo lẫn Độ Xứng Đôi cũng mô típ này.
Chữ mồi bên trên là mồi trong mồi nhậu đấy, ai hay nhậu hoặc có người thân bạn bè thích nhậu chắc biết từ này hén..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.