*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà, lười biếng nói: “Tên nhóc thối nhà con cứ tiếp tục chơi như này thì thời gian của phù chú sẽ hết, đến lúc đó con xong đời rồi.”
“Ah~ thứ này còn hạn chế thời gian sau sao?” Dương Bách Xuyên sửng sốt hỏi.
“Hừ, tên ngu xuẩn tóc dài kiến thức ngắn, đây chỉ là phù chú cấp thấp mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ duy trì thời gian mười hơi thở, cho dù là phù chú cao cấp cũng không thể sử dụng được vĩnh viễn, tốc chiến tốc thắng, khả năng dùng chân hỏa thiêu nó, nói không chừng có ma tinh tồn tại.” Vân Thiên Tà nói.
“Ma tinh? Đó là cái gì vậy?”
“Tên nhóc nhà con lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhanh chóng chấm dứt trận đấu này đi, chờ một lúc ta sẽ nói cho con biết về ma tinh.” Vân Thiên Tà chửi bới.
“Được được được, con chấm dứt ngay lập tức.” Dương Bách Xuyên bị sư phụ mắng cũng không dám chơi tiếp, nhỡ đâu thời gian phù chú hết, đến lúc đó đến lượt anh là người khóc.
Anh cười ha ha với quái vật ma hóa: “Quái vật ma hóa, chấm dứt trận chiến này đi!”
Sau khi nói xong, đột nhiên anh vọt tới, trực tiếp đơn giản thô bạo ôm lấy quái vật ma hóa, hai hỏa diễm trong tay phát tác, cố gắng thiêu đốt nó.
“Rống rống rống…”
Trong nháy mắt quái vật ma hóa liên tục kêu thảm thiết, không ngừng bị Dương Bách Xuyên đánh, nhưng đối với Dương Bách Xuyên có phù phòng ngự mà nói giống như gãi ngứa.
Ngay lập tức quái vật ma hóa gầm lên yếu ớt xuống, toàn thân nó đều bị Dương Bách Xuyên dùng chân hỏa đốt, hóa thành một quả cầu lửa.
Trong chốc lát, quái vật ma hóa bắt đầu tiêu tán trong chân hỏa của Dương Bách Xuyên, ngay lập tức từ trong đó rơi xuống một hạt châu màu đen, Dương Bách Xuyên đưa tay bắt lấy.
Lớn chừng quả hột đào đang tỏa sáng, bên trong có linh khí âm hàn mạnh mẽ phát ra.
“Lão già đây chính là ma tinh mà người nói?”
Giọng Dương Bách Xuyên vang lên hỏi lại lời mà sư phụ nói lúc trước.
“Không sai, ma tinh là tất cả tinh hoa công lực của ma vật này, loại linh khí âm hàn này đối với quỷ tu mà nói là vật đại bổ, đối với con mà nói cũng có thể hấp thu, nhưng mà nếu như con hấp thu thì có hơi lãng phí, có thể đưa cho bất kỳ một trong ba quỷ tu của con để hấp thu, có thể tăng tu vi lên nhanh chóng.”
Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên thu hồi ma tinh, đi qua ôm Điêu Nhi lên, kiểm tra Điêu Nhi một chút thì chỉ có tinh thần có hơi uể oải mà thôi, cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới đến trước cửa mộ thất một lần nữa, lần thứ hai đẩy cửa.
Lần này không có bất kỳ dị động nào truyền đến, cửa đá bạch ngọc bị anh đẩy ra hoàn toàn.
Xuất hiện một không gian có khoảng sáu mươi mét vuông.
Bên trong có ánh sáng yếu ớt, lại phát hiện ở giữa đại sảnh có một quan tài thủy tinh, ánh sáng đại sảnh chính là ánh sáng phát ra từ quan tài thủy tinh.
Ngoài ra toàn bộ đại sảnh không có tồn tại bất cứ thứ gì, vô cùng trống trải.
Bây giờ có thể chắc chắn rằng quái vật ma hóa lúc trước chính là mối uy hiếp duy nhất trong mộ thất, cũng may là đã bị tiêu diệt.