Máy bay tư nhân của Đổng gia rất xa hoa, có phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng khách, nhà ăn, tiện nghi gì cũng có đủ.
Cố Vân Khê thật sự quá buồn ngủ, không kịp nhìn ngó nhiều đã nằm sấp trên sô pha ngáp dài.
Sô pha này vừa lớn vừa mềm, rất là thoải mái, mí mắt của cô nặng nề díp lại.
Đổng tiên sinh thấy thế, nhẹ giọng nói: “Tiểu Khê, cháu vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi.”
Cố Vân Khê hưởng ké hào quang của người ta, làm sao dám mặt dày chiếm lấy phòng nghỉ ngơi của người ta.
Cô ngượng ngùng khoát hai tay, “Không không, ông vào nghỉ ngơi đi, cháu ở trên sô pha chợp mắt một lát là được rồi.”
Cô xin tiếp viên hàng không hai cái chăn, tạo thành một cái ổ mềm mại ấm áp trên sô pha, cả người chui vào.
Tề Thiệu học theo, cũng trải chăn ngủ bên cạnh cô.
Hai người là một đường bay thẳng, lại vắt hết óc đàm phán, đã sớm mệt mỏi không chịu được, vừa đặt đầu xuống gối đã vào giấc ngủ rất nhanh.
Cố Vân Khê bị cơn đói đánh thức, bụng kêu ùng ục không ngừng.
Cô ngửi thấy mùi thức ăn, mũi nhỏ hít hà tới lui, oa, là mì thịt bò.
Là món cô thích ăn, cô vội vàng đứng lên rửa mặt.
Từ toilet đi ra, cô gái nhỏ như thay đổi thành một người khác, vẻ mặt hứng khởi, tinh thần sáng láng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô đi về phía nhà hàng: “Chào buổi sáng, ông Đổng. Chào buổi sáng, Tề Thiệu.”
“Tiểu Khê tỉnh rồi?” Ông Đổng cười tươi vẫy tay với cô, quả nhiên là người trẻ tuổi, ngủ một giấc liền khôi phục thể trạng như ban đầu.
“Mau ngồi xuống ăn cái gì, muốn ăn gì cứ việc gọi.”
Trên bàn cơm bày đủ loại món ăn, bánh mì sữa bò sandwich trứng chiên thịt xông khói, cháo trắng xíu mại, còn có mấy món chay.
Mà ông Đổng và Tề Thiệu đều đang ăn mì thịt bò, nước canh thơm phức ăn kèm với miếng thịt bò lớn, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Cố Vân Khê gọi một ly sữa bò uống ấm bụng trước rồi gọi món: “Cho tôi một bát mì thịt bò, cảm ơn.”
Mì sợi dai dai, nước canh thơm ngon hương vị đậm đà, thịt bò có lẫn chút gân đã hầm mềm nhừ ăn rất ngon, bắt đầu một ngày mới như thế này quả thật không tệ. Cô ăn uống no nê thì bắt đầu bàn chuyện công việc: “Ông Đổng, cháu muốn mở một tài khoản giao dịch ở phố Wall, cháu rất coi trọng thị trường chứng khoán.”
Ông Đổng sửng sốt một chút, ông cũng có ý định đầu tư ở mảng này.
Tề Thiệu ở một bên nghe thấy thì nói: “Mấy năm trước tai họa cổ phiếu gây tổn hại cực lớn lên nền kinh tế thế giới và trong nước, nhưng cháu cho rằng không nghiêm trọng đến mức dẫn đến khủng hoảng kinh tế tổng thể. Qua thời gian điều chỉnh thị trường cổ phiếu sẽ tiếp tục tăng trưởng tích cực, lúc trước cháu mua vào mấy cổ phiếu, đã có chút khởi sắc.”
Hắn học ngành tài chính nên nhanh nhạy về vấn đề này: “Cá nhân cháu cho rằng thị trường đã có dấu hiệu sôi động rõ ràng, là thời điểm rất thích hợp để vào cuộc, thị trường chứng khoán Mỹ sẽ có ít nhất là mười năm tăng trưởng mạnh mẽ.”
Ông Đổng nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, tâm tình rất phức tạp, tuy nói ông cũng rất coi trọng, còn cố ý bay sang tận nước Mỹ đi phố Wall tìm mấy người quen biết làm quản lý cổ phiếu tâm sự, xem tình huống thị trường.
Nhưng hai người này không phải vẫn còn quá trẻ sao? Cố Vân Khê thậm chí còn chưa trưởng thành, vậy mà nuôi dã tâm bừng bừng muốn kiếm tiền bằng đầu tư chứng khoán?
Nghĩ đi nghĩ lại, từ trước đến nay Cố Vân Khê cũng không phải là một cô gái bình thường.
Hiện tại cầm trong tay một tỷ tiền mặt, không đầu tư để tiền đẻ ra tiền thì quá lãng phí.
“Tiểu Khê, chuyện tốt cháu nói chính là ý này?”
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: “Ông Đổng, ông thấy thị trường chứng khoán R thế nào?”
Ông Đổng nhớ tới tai họa cổ phiếu R đem lại năm ngoái, lần đó thật sự phải miêu tả bằng m.á.u chảy ngàn dặm, ước chừng tuột mất ba vạn điểm, cú ngã rất mạnh, làm tất cả mọi người hãi hùng.
“Năm ngoái giảm quá mạnh, năm nay đã phục hồi, còn về việc có thể duy trì đà tăng trưởng hay không thì khó nói, quan điểm của thị trường là hai thái cực khác nhau.”
Ông chọn giữ lại ý kiến cá nhân.
Ai ngờ, Cố Vân Khê thình lình ném xuống một quả b.o.m hạng nặng: “Ông Đổng, ông có hứng thú về việc chúng ta hợp sức làm trống thị trường R hay không?”
Vẻ mặt trầm ổn ông Đổng cố gắng duy trì từ đầu buổi nói chuyện đến giờ rạn nứt từng chút một, giọng nói cũng muốn cao lên mấy bậc: “Cháu nói cái gì?”
Cố Vân Khê khẽ cười nói: “Để nó rớt thêm một vạn điểm nữa, rớt về mốc thấp nhất của năm năm trước.”
Cô gái đang tươi cười ngọt ngào nhưng lời nói lại tàn nhẫn như vậy, sự tương phản quá lớn.
Ông Đổng: “…”
“Sao cháu lại……”
Làm sao cô gái nhỏ có thể nói ra những lời tàn nhẫn, ngông cuồng như vậy? Đánh cho rớt một vạn điểm! Việc đó chẳng khác nào đánh sập thị trường chứng khoán R.
Nếu câu đó nói ra từ miệng của những con cá sấu tài chính kia thì ông không bất ngờ gì, nhưng ý định này từ trong miệng cô gái lần đầu xuất ngoại nói ra, làm sao lại…