Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 429



Cố Vân Khê mở to đôi mắt vô tội: “Cháu là đang làm việc tốt, giúp họ chọc thủng bong bóng thị trường chứng khoán, đưa toàn bộ thị trường trở về quỹ đạo và trật tự bình thường, giúp các nhà đầu tư lấy lại niềm tin. Cháu trịnh trọng mời ông cùng tham gia vào sự kiện này, đóng góp một phần sức lực của chúng ta cho nền kinh tế.”

Nhìn cô nói hưu nói vượn bằng thái độ nghiêm túc như vậy, khóe miệng ông Đổng co rút, chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ, thái quá!

Còn cống hiến nữa chứ?

“Ông thay bọn họ cảm ơn đại khí nhân nghĩa của cháu.”

Cố Vân Khê cười híp mắt gật đầu: “Đó là việc nên làm, mọi người vì cháu, cháu cũng vì mọi người mà.”

Đổng tiên sinh bị sặc nước miếng, nha đầu này rốt cuộc được giáo dục như thế nào? Đã là thiên tài còn yêu nghiệt nữa.

“Nhất định cháu đã đọc qua Hậu Hắc Học rồi.”

Cố Vân Khê lộ vẻ mặt vô tội: “Đó là một quyển sách rất thú vị, cháu học được rất nhiều tri thức mới lạ từ nó.”

Đổng tiên sinh tỏ vẻ, nhìn ra được: “Các cháu không đi học sao?”

“Tìm thêm vài người quản lý cổ phiếu, điều khiển từ xa bằng điện thoại cũng được.” Cố Vân Khê nói nhẹ nhàng như mây.

Ông Đổng bắt đầu thấy hứng thú, tán gẫu về chủ đề tài chính này ông mới phát hiện, lời nói của hai người trẻ tuổi đều rất thực tế, có chút nói trúng tim đen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1142: Không hẹn ngày gặp lại (4)

Tề Thiệu xuất thân danh môn thế gia, mưa dầm thấm lâu học được những thứ này, điều đó ông có thể hiểu được.

Nhưng Cố Vân Khê xuất thân bình thường, học được từ đâu? Chẳng lẽ là kiến thức trời ban?

Máy bay rất nhanh đã đi đến nơi, ông Đổng trò chuyện còn chưa đã thèm, giật mình nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã đến nơi? Ông còn rất nhiều lời chưa nói xong.

Cố Vân Khê đứng lên tạm biệt: “Cảm ơn ông đã giúp đỡ, đây là một chuyến đi tốt đẹp, cảm ơn, chúng cháu đến trường đăng ký trước.”

Đổng tiên sinh giơ tay lên ra hiệu: “Ông cho người đưa hai cháu qua.”

“Không cần phiền toái như vậy.”

Ông Đổng gọi trợ lý tới, giao cho anh ta việc sắp xếp xe: “Ông là trưởng bối của các cháu, chiếu cố cho các cháu là việc nên làm.”

Trong lúc nói chuyện, so với trước kia càng thêm phần thân thiết, nghiễm nhiên đem bọn họ trở thành con cháu trong nhà.

Nếu đã nói như vậy, hai người lại từ chối thì không tốt, cười nói cảm ơn.

Trước khi đi, ông Đổng bỗng nhiên gọi bọn họ lại: “Tiểu Khê, chuyện cháu nói ông muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.”

Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, ông ấy đã động lòng. “Nên làm vậy, có việc chúng ta cứ gọi điện thoại liên lạc.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 169: 170: Con Sẽ Bảo Vệ Anh Ấy Cả Đời

Sau một phen bôn ba tàu xe mệt nhọc rốt cục cũng tới được trường học. Xe đi xuyên qua trường học, thần sắc Cố Vân Khê một trận hoảng hốt.

“Làm sao vậy?” Tề Thiệu cẩn thận phát hiện.

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: “Không sao, chỉ là hơi nhớ nhà thôi.”

Nói sao nhỉ? Kiếp trước cô học đại học Harvard, hai trường cách nhau không xa, khó tránh khỏi có chút cảm khái.

Trường học khác nhau, chuyên ngành khác nhau, bắt đầu lại từ đầu đi.

Ngày cuối cùng Cố Vân Khê kịp đăng ký báo danh thành công, đi làm xong tất cả thủ tục cần thiết, cô thở dài một hơi, cuối cùng cũng vượt qua.

Năm thứ nhất phải ở ký túc xá, vốn có thể chọn loại hình ký túc xá, nhưng cô tới trễ nhất nên không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn lại phòng VIP cho hai người, ngoại trừ đắt tiền không có chỗ chê.

Tề Thiệu vừa kéo hành lý, vừa giới thiệu tình hình trường học với cô: “Lúc trước tôi cũng ở ký túc xá này, hoàn cảnh tạm được, khoảng cách cũng gần, tôi mua cho em một chiếc xe đạp, đi học cũng tiện hơn.”

Trường học có diện tích rất lớn, các học viện phân bố rất xa nhau, chỉ dựa vào hai chân đi từ học viện này đến học viện khác rất mệt mỏi.

Cố Vân Khê tò mò nhìn xung quanh, sân trường này cũng không tệ lắm:

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Chương 19

“Anh mua nhà ở đâu?”

Tề Thiệu rất xem trọng vấn đề riêng tư cá nhân, vừa tới nơi này đã mua một bộ đại bình tầng, có rảnh thì về nhà ở.

“Không xa, lái xe hai mươi phút là tới, em nên ở ký túc xá trước, đến lúc đó sẽ xem tình hình.”

Ở ký túc xá tuy khoảng cách gần, mọi việc thuận tiện, nhưng ở chung với người lạ rất phiền phức, ăn uống cũng không hợp khẩu vị.

“Vậy, trước hết để chị Triệu đến chỗ anh gom góp một chút, chờ tôi rảnh sẽ đi thuê một căn nhà.” Cố Vân Khê cũng không muốn mua nhà ở đây.

Ký túc xá là một căn hộ, còn rất hiện đại, có quản gia chuyên môn phục vụ.

Quản gia dẫn đoàn người lên lầu sáu, “Chính là phòng này.”

Bạn cùng phòng là một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, da thịt như tuyết, lúc nhìn thấy Cố Vân Khê đang đứng ngoài cửa thì nhíu mày, tại sao nhà trường lại sắp xếp cho cô ta làm bạn cùng phòng với một người châu Á da vàng? Đúng thật là.

Cô khẽ gật đầu, cực kỳ rụt rè: “Xin chào, tôi là Louisa, người nước M.”

Cố Vân Khê nhìn ra vẻ sau bề ngoài lễ phép là tính tình ngạo mạn, nhưng có gì đáng quan tâm, cô tới đây là để học tập.

Bạn bè có thể thân thiết thì thân, không thể thân thì cũng không cần quan tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.