Khấu Đông đưa ngọn nến tới gần, yên lặng nhìn ngắm bức tranh trên tường.
Hình dáng của người trong bức họa ít nhiều khiến y cảm thấy quen thuộc.
Người nọ có khuôn mặt lạnh nhạt, khóe môi khẽ mím, đôi mắt giống như giếng cổ, không có một gợn sóng, trắng xám tái nhợt.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó lâu khiến tâm tình Khấu Đông cũng thấy hơi không ổn, cả người như bị một quả cân nặng đè xuống.
Đầu bên kia hành lang truyền tới âm thanh vải vóc cọ xát, còn có cả tiếng kẽo kẹt của giày da trâu tốt nhất đang dẫm lên cầu thang, như là có người lên đây.
Hơi thở của Diệp Ngôn Chi gần thêm đôi chút, hắn không chút biến sắc thổi tắt cây nến, thấp giọng nói: “Bên này.”
Bọn họ chuyển hướng đi vào một góc cầu thang khuất hơn, không biết là cầu thang này dẫn đi tới đâu, nó quanh co hướng lên trên, cứ như là như ngọn tháp của lâu đài cổ.
Hai người ngó đầu ra từ ven tường, thoáng nhìn thấy áo choàng đỏ tươi.
Người tới là Nam tước.
Mái tóc màu bạch kim hơi xoăn của hắn lộ ra dưới lớp áo chàng, dừng lại trước cửa phòng Khấu Đông, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa.
Gã ta không cầm nến theo, nhưng bởi vì làn da trắng xám nên dù ở trong bóng tối cũng cực kỳ dễ thấy, xuyên qua ánh trăng hắt ra từ cửa sổ hoa hồng, có thể thấy được dung mạo của gã như đao gọt.
Trong phòng đương nhiên không có ai đáp lại, Nam tước gõ thêm mấy cái rồi mới thu tay về, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Khấu Đông vừa định thở phào một hơi mới phát hiện trong tay của đối phương còn cầm theo cái gì đó — hình như là chìa khóa.
Ngay sau đó, gã cực kỳ thuận tay nhét chìa vào ổ, hơi xoay cổ tay mở cửa phòng đi vào.
Tim Khấu Đông đập thình thịch, suýt chút nữa văng hẳn ra ngoài, quay ra nhìn Diệp Ngôn Chi.
Bọn họ cũng không nghĩ đến việc NPC lại có thể tự do ra vào căn phòng của bọn họ thế.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, ở trong phòng không hẳn đã an toàn — trời mới biết được nửa đêm đám dơi đói khát này có nhảy vào phòng cắn y một miếng không.
Sợ Nam tước phát hiện ra có gì không đúng sẽ đi ra ngoài tìm kiếm, hai người không dừng lại ở cầu thang quá lâu.
Lúc trước nến đã bị thổi tắt, đoạn đường trước mặt đen kịt, không nhìn rõ phương hướng.
Động tác xuống cầu thang của Khấu Đông hơi do dự, duỗi chân ra ngoài cẩn thận thăm dò, cả người lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng.
—— Nếu như y mà ngã xuống, có khả năng hôm sau y chính là người đầu tiên té chết trong trò chơi.
Cũng coi như là được ghi vào sử sách.
Hơi thở Diệp Ngôn Chi bao phủ lấy y, hắn không nói gì, chỉ yên lặng siết chặt lấy tay y, để trọng lượng cơ thể Khấu Đông dựa hẳn vào người mình, đảm nhiệm người dẫn đường mang theo y xuống dưới.
“…”
Khấu Đông hơi kinh ngạc liếc đối phương một chút, lúc này mới ý thức được mắt vampire có thể nhìn được vạn vật trong đêm.
Ban nãy Nam tước tới gõ cửa cũng không cầm nến theo.
Cầu thang rất dài, gần như không thể thấy điểm cuối của nó.
Thềm đá nào cũng vừa cao vừa dốc, chỉ có thể đặt chân chếch chếch để mò bậc phía dưới.
Y chỉ có thể dựa vào Diệp Ngôn Chi.
Phía trên truyền tới tiếng nói chuyện mơ hồ của Nam tước, nhưng hai người nghe không rõ.
Trong bóng tối tâm tư con người cũng trở nên phức tạp, dưới chân lại như đang dẫm lên cục nước đá lúc nào cũng có thể trượt ngã, Khấu Đông nắm lấy cánh tay Diệp Ngôn Chi, cảm nhận được đường nét của hắn, hơi thất thần.
Cánh tay của đối phương không quá thô to nhưng vẫn mang tới cảm giác cường tráng mạnh mẽ.
Khấu Đông đã nằm cùng một giường với Diệp Ngôn Chi bao nhiêu lần, biết rõ sau khi cởi ra bộ quần áo bên ngoài, cơ thể đối phương có bao nhiêu là cơ bắp, khung xương mỏng manh có một tầng cơ thịt vừa đủ bao lấy, đúng là cái loại mà y vẫn luôn hằng mong ước.
Chẳng giống như y hiện tại, da thịt chẳng có bao nhiêu, cởi hết ra không khác gì món gà luộc….
Y mải suy nghĩ, dưới chân đột nhiên trượt một cái, suýt nữa ngã từ bậc thang xuống dưới.
Cũng may Diệp Ngôn Chi phản ứng đủ nhanh, hắn gần như quan sát động tác của y từng giây nên đã kịp đỡ lấy eo Khấu Đông, một lần nữa kéo y trở lại.
“Nghĩ gì thế,” thanh âm của thanh niên nhàn nhạt, so với ban ngày lại thêm mấy phần ôn tồn, “Cẩn thận chút.”
Khấu Đông cũng nhỏ giọng: “Chúng ta đi xuống tiếp?”
Cũng không biết phần cuối như nào, cứ đi loạn trong lâu đài thật ra tương đối nguy hiểm.
“Không,” Diệp Ngôn Chi nói, “Chúng ta xuống lòng đất — hẳn là nơi đó không có ai.”
Khấu Đông: “……..?”
Diệp Ngôn Chi: “Lúc đứng ngoài cửa tôi đã hỏi người hầu ở đây, dưới ấy là nhà bếp.”
Hắn liếc nhìn thanh niên bên cạnh.
“Không phải cậu đói bụng à?”
Khấu Đông: “………..”
Lúc này y mới nhớ ra là từ lúc vào game tới giờ mình vẫn chưa ăn gì.
Nói không đói bụng là giả, chỉ là nhìn xong một màn hút máu kia thì chẳng còn muốn ăn nữa.
Bây giờ được người nhắc nhở, dạ dày cũng bắt đầu nhớ đến chuyện cần phải làm của nó, lập tức kêu lên một tiếng đáng thương cực kỳ.
Trong mắt Diệp Ngôn Chi nổi lên ý cười, Khấu Đông ôm bụng, chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Quá vô dụng rồi, không ăn một bữa đã thành ra thế này?
Không thể học tích cốc ư?
Chỉ là….
Y do dự, “Mới ngày đầu tiên đã đi tìm ăn, có qua loa quá không?”
Chẳng lẽ không nên đi tìm manh mối?
Diệp Ngôn Chi trong bóng tối nhàn nhạt liếc y một cái: “Nhưng cái kia không quan trọng bằng cậu.”
Con cái nhà ai mà hiếu thuận vậy nè!
Cha già vui vẻ ra mặt, trong bụng mở cờ sờ sờ mũi, vừa định nói thêm cái gì thì đã nhìn thấy thanh niên ở trước mặt hơi cong người, nửa ngồi nửa quỳ hạ xuống.
Tư thế này là muốn y trèo lên.
Khấu Đông không nhúc nhích, miệng vẫn tỏ ra khiêm tốn: “Làm vậy không hay lắm đâu, ba nặng lắm.”
Y cũng không phải là loại ba mẹ chuyên đi áp bức con cái!
Giọng nói của Diệp Ngôn Chi mang theo vài phần bất đắc dĩ.
“Còn chưa lên?” Hắn dừng một chút, bồi thêm câu, “Ba ơi?”
Câu ba này triệt để làm Khấu Đông hồi hộp, y không kịp nhớ đến cái gì mà áp bức hay không áp bức, trực tiếp nhảy thẳng lên lưng đối phương.
Diệp Ngôn Chi giữ lấy y, để y ở trên lưng mình rồi bảo y vòng tay ôm lấy cổ.
Sau đó bọn họ chỉ cần đôi mắt thấy rõ đường của Diệp Ngôn Chi là đủ.
Hai người đi cũng nhanh hơn, cơ thể của vampire thon dài cường tráng, mang theo Khấu Đông như xách theo cái balo, dễ dàng cực kỳ, từng bước chân dài bước xuống dưới.
Càng đi xuống, càng có thể nhận ra được một loại ẩm ướt kỳ dị.
Cứ như có sương mù bay lởn vởn trước mặt, gần như nó muốn đi sâu vào trong từng lỗ chân lông của họ.
“Tí tách ——”
“Tí tách ——”
Tiếng nước đơn điệu lặp đi lặp lại, từ từ trở nên rõ ràng.
Chỉ là âm thanh kia dường như chẳng phải là tiếng nước bình thường, nó sền sệt, lúc rơi xuống cũng phát ra tiếng rất nhỏ mà lại kéo dài.
Bọn họ hẳn là đã tới gần tầng hầm hơn.
Cuống họng Diệp Ngôn Chi từng chút một trở nên khô khát, cuối cùng nó bùng lên như bị lửa đốt, đau rát lạ thường.
Cảm giác thiêu đốt này làm cho hắn nhận ra có gì đó không đúng, Khấu Đông trên lưng đã thuận lợi mở ra cánh cửa.
Trong nháy mắt cánh cửa bị mở ra, mùi máu tanh xông thẳng vào mặt khiến cả hai người choáng váng đầu óc ——
Khấu Đông: “……….”
Diệp Ngôn Chi: “……….”
Lúc này bọn họ đã biết sai ở đâu rồi.
Trong cái pháo đài cổ này sẽ có một căn bếp bình thường ư —— đây là nhà bếp của đám vampire mà!
Mà đồ ăn của mấy con dơi kia sẽ là đồ ăn dành cho con người chắc?
Trước mắt họ toàn là con người.
Chân bọn họ rũ xuống, thân thể bị treo cao lên trần nhà, tay chân thì bị dây thừng buộc chặt cố định trên mặt tường.
Từng giọt từng giọt máu đang chảy không ngừng, vết thương bị cắt ra dường như chẳng bao giờ có thể lành lại.
Tiếng nước ban nãy nghe thấy sợ là bắt nguồn từ chỗ này.
Khấu Đông nhìn đôi giày buông xuống trước mặt, cơn đói ban nãy đã tiêu tan hoàn toàn không còn một mống, âm u nói: “Đúng là ép người giảm cân.”
Không những ăn không trôi mà còn muốn ói.
Diệp Ngôn Chi nhẹ nhàng ừm một tiếng, có chút hối hận.
“Chúng ta đi thôi.”
“Không vội,” Khấu Đông nói, có vẻ y đã nhớ ra cái gì, nhảy xuống từ trên lưng hắn, “Chúng ta vào tìm xem anh bạn viết thư có ở đây không đã.”
Cái người tên Sellin kia tự xưng là bạn bè, đã thế còn đưa thông tin tới lúc quan trọng, hẳn là một NPC then chốt.
Khấu Đông hắng giọng, hô: “Sellin? Sellin?”
“…….”
Đám người bị treo lên không một ai lên tiếng.
Người nào người nấy sắc mặt trắng bệch không có màu máu, mắt nhắm chặt.
Tình cờ có hai đôi mắt mở to, thế nhưng ánh mắt đó cũng chẳng có tiêu điểm, có vẻ như cũng chỉ nhìn vào hư không.
Vẻ mặt bọn họ hoảng hốt tới dại cả ra, thậm chí có đưa tay tới trước mặt vung vẩy cũng chẳng có phản ứng gì.
Diệp Ngôn Chi nhíu mày, nhìn thấy trên cổ bọn họ có rất nhiều lỗ máu.
Những cái lỗ máu này đều đi thành đôi, bén nhọn, hiện tại đã biến thành màu xanh tím.
—— Hiển nhiên là do răng nanh của vampire tạo ra.
Huyết tộc có thể giúp người bị hút máu trị thương, nhưng mà đã bị treo trên tường trong bếp thì cũng chỉ là nguyên liệu nấu ăn cấp thấp, mà vampire tuyệt đối sẽ không làm điều thừa thãi.
Miệng vết thương của những người này hẳn là đã có từ lâu, mạch máu màu xanh bị hút nhiều giờ đã hơi gồ lên, nhìn qua đã thấy dữ tợn.
Khấu Đông gọi thêm hai tiếng, tìm từng người một.
Bỏ qua những cô gái rồi tập trung tìm kiếm những người trẻ trạc tuổi mình, cuối cùng, y tìm được một thanh niên có mái tóc nâu, lấy từ túi anh ta ra một cái khăn tay trên đó có thêu chữ tiếng Anh “Sellin”.
Diệp Ngôn Chi kiểm tra hơi thở của anh, thấp giọng nói: “Còn sống.”
Chỉ là người trước mắt không có ý thức, không biết là do bị dọa hay là do mất máu quá nhiều.
Hắn lấy một ly nước đá bên cạnh tạt thẳng vào người thanh niên, cuối cùng cũng thấy cặp mắt người nọ mở ra một khe.
Sellin chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt, thân thể bất giác run lên.
“Là cậu ư,” anh thấp giọng nói, vẻ mặt không thể tin được muốn duỗi tay chạm vào mặt Khấu Đông, “Bạn của tớ?”
Diệp Ngôn Chi đứng cạnh làm mặt lạnh, mắt thấy anh muốn chạm lên thật lập tức hất tay ra.
Sellin không để ý, thực tế thì sau khi thấy được Khấu Đông thì trong mắt anh không còn ai khác —— anh nhìn Khấu Đông chằm chằm, giọng nói khẩn thiết: “Sao cậu lại tới đây! Tớ đã giao vợ và con gái cho cậu, dặn dò rằng cậu tuyệt đối không được đặt chân đến đây kia mà ——”
Xem ra đây là một NPC bình thường.
Khấu Đông cũng nhìn lại đối phương, giọng nói cũng tỏ ra cảm động: “Bạn của tớ! Sau khi nhận được tin cậu như vậy, tớ sao có thể không lo lắng!”
……!Nếu có thể thì tui muốn nhảy xuống xe ngựa chạy trốn ngay và luôn, nhưng mà hệ thống không có cho…..
Viền mắt Sellin ươn ướt.
Anh kích động nói: “Bạn của tớ, sao cậu có thể tìm được tới đây?”
Khấu Đông tự nhủ, còn sao nữa, đi tìm ăn chứ còn gì.
Y mặt không biến sắc tim không đập, trả lời: “Tớ hỏi thăm được là cậu bị giam giữ chỗ này, đến đêm mới chạy tới cứu cậu.”
Mắt y cũng rơm rớm, nắm lấy tay NPC.
Diệp Ngôn Chi biết được mọi chuyện: “……..”
[23/06/2022]
Editor có lời muốn nói: Do tính chất công việc nên hiện tại tất cả thành viên trong nhóm đều rất bận, do vậy thời gian up các chương mới sẽ lâu hơn và không cố định.
Thành thật xin lỗi và mong mọi người thông cảm với nhóm mình.
.