Rất khó để hình dung cảm giác hiện tại ra sao.
Hơi thở Diệp Ngôn Chi phả ra ấm áp, nhưng đến lúc thổi vào da y thì lại thành lạnh băng.
Thậm chí y còn có thể cảm nhận được hàm răng đang khảm sâu vào trong cổ mình, vùi lấp trong mạch máu.
Cảm giác đau đớn cùng thứ gì đó khác thổi lên, gần như lan tràn, từng đợt từng đợt gội rửa ý chí của y, nó khiến toàn bộ suy nghĩ tâm tư của y bị quấy tung lên.
Trong cơn run rẩy mãnh liệt, Khấu Đông vô thức ôm chặt lấy eo của thanh niên, gần như mơ màng mà kêu: “Nhãi con….”
Tất cả những thứ này thực sự ngoài tưởng tượng của Khấu Đông.
Diệp Ngôn Chi thế mà cũng là huyết tộc.
Khấu Đông dần dần thể nghiệm được sự an bài ác ý của hệ thống, nó tựa như cố ý đặt y vào trong hoàn cảnh tứ cố vô thân, ngay cả Diệp Ngôn Chi vốn nên giúp y lúc này cũng không hoàn toàn cùng chiến tuyến.
Toàn bộ chỗ này đều là thợ săn, chỉ có mỗi y là con mồi bị truy đuổi.
Những loại tình huống như này tạo ra vài tia lo lắng mỏng manh, cuối cùng vẫn bị sự tín nhiệm của Khấu Đông dành cho Diệp Ngôn Chi làm xẹp xuống.
Y có thể cảm nhận được động tác của thanh niên đã thu liễm rất nhiều, tựa như đã có ai đeo dây cương lên cổ thú ăn thịt, mạnh mẽ kéo dây ngăn nó xổng ra.
Sự cám dỗ của máu cùng với lý trí đang chiến đấu với nhau, đồng tử của thanh niên hiện ra từng tia đỏ sậm.
Huống chi người trong ngực không hề phòng bị để lộ cần cổ về phía hắn, không hề vì thân phận của hắn bị bại lộ mà nảy sinh hoài nghi.
Sự tin tưởng bất chấp này khiến Khấu Đông trông mong manh dễ vỡ hơn bình thường rất nhiều.
Mái tóc đen gọn gàng ban đầu của y hơi tản ra chút do điệu nhảy, có hai sợi dây quấn quanh cổ, làn da y hơi ửng đỏ lên trông như một mảnh ngọc hoa đào hồng thuận.
Động tác của Diệp Ngôn Chi dừng lại, cơ thể run lên.
Chỉ cần hàm răng của hắn dùng thêm chút lực là có thể dễ dàng đâm thủng tầng da thịt mỏng may này…..
Xuyên qua, tiến vào bên trong mạch máu của người trước mặt.
Rót vào trong mũi hắn toàn là mùi máu thơm ngát.
Mùi máu ngai ngái mang theo cảm giác ngọt ngào khiến người ta liên tưởng tới mật đường, gần như kéo sợi tỏa ra trong không khí.
Cổ họng hắn khô cứng, dần trở nên khàn khàn, tâm lý dần bị ham muốn chinh phục, khát cầu khống chế điều khiển.
—— Đây không phải là ai khác.
Đây là….
Là Khấu Đông.
Người trước mặt kêu lên một tiếng nghẹn ngào như có như không, có vẻ không chịu nổi kích thích này.
Tay Khấu Đông dần dần hướng lên trên, thần trí đang trầm luân bên trong lúc này cuối cùng cũng tìm được một tia thanh tỉnh, thấp giọng nói: “Không được…..”
Chẳng hiểu tại sao hai chữ này nói ra cực kỳ khó khăn.
Nhưng cũng may lý trí trở về phần nào, y thả nhẹ giọng, môi không hề nhúc nhích.
“Không thể chảy máu….”
Nơi này toàn là quỷ hút máu.
Bởi vì giả thiết của hệ thống nên Khấu Đông đang lấy thân phận vampire để trà trộn vào, tạm thời không tạo ra hoài nghi gì.
Nhưng nếu y bị chảy máu trước mặt đám huyết tộc, tình huống dĩ nhiên sẽ phát sinh chuyển biến.
Huyết tộc khi ngửi được mùi máu của y sẽ phát hiện y là người sống.
Tới lúc đó y với Diệp Ngôn Chi chạy sao nổi?
Phó bản này hoàn thành kiểu gì?
Vampire vẫn đang ôm chặt lấy y đột nhiên gia tăng lực trên tay, hàm răng thế mà lại từ từ thả lỏng.
Chợt, Diệp Ngôn Chi vươn đầu lưỡi ra, khớp hàm đột nhiên dùng sức cắn ——
Nhưng hắn không cắn Khấu Đông.
Sau một hồi dùng sức, huyết tộc tự cắn nát đầu lưỡi mình.
Hắn không nói tiếng nào, chỉ tựa vào gáy chủ nhân mình để làm vài động tác, chầm chậm hạ xuống quẹt máu của mình lên đó.
Làn da nơi bị vampire cắn hơi trùng xuống, bởi vì bị người nọ cọ đi cọ lại quá nhiều nên hiện ra màu xanh tím nhàn nhạt nhưng không rách.
Một chút cảm giác đau cũng bị vài động tác ôn nhu của huyết tộc nọ làm cho mơ hồ dịu hẳn đi, mảng da thịt nho nhỏ cuối cùng cũng được buông tha.
Diệp Ngôn Chi dừng bên gáy thanh niên một lúc mới ngẩng đầu lên.
Khóe miệng hắn vẫn còn vương tơ máu, không khác gì vừa ăn xong một bữa no nê.
“……..”
Chân Khấu Đông mềm nhũn, người hầu trung thành tận tâm của y như đã trở về, hắn duỗi tay ôm ấy y.
Đợi đến lúc bọn họ quay đầu lại, dựa vào ánh nến chiếu rọi cả căn phòng, tất cả huyết tộc đều thấy khóe môi đỏ sẫm máu của tên nam phó kia.
Còn chưa để bọn họ thưởng thức mùi vị máu thoang thoảng trong không khí của vị Tử tước đại nhân này thì tên nam phó nọ đã lè lưỡi, không chút lưu tình liếm sạch sẽ giọt máu duy nhất đang dính ở khóe miệng kia vào.
Khách mời xung quanh không khỏi thất vọng.
Nam tước xem xong một màn này đã hoàn toàn thu lại ý cười trên miệng.
Gã nhìn Diệp Ngôn Chi chằm chằm, ánh mắt lạnh nhạt của gã khiến người ta thấy sợ hãi trong lòng.
“Cho dù là kết ước giả thì Tử tước đây cũng quá dung túng hắn rồi,” giọng nói của gã mềm nhẹ, đôi môi đỏ tươi hơi hé mở, ánh mắt không hề rời khỏi vị trí cổ của vị Tử tước.
Dấu vết trên đó đã hơi lành lại bởi nước bọt của huyết tộc nhưng vẫn còn hơi xanh tím, thậm chí còn thấy cả dấu răng.
Đám huyết tộc nhìn dấu vết của một bữa ăn ngon lành in lại, ánh mắt ai cũng nóng bỏng cực kỳ, “Đây cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.”
Lúc này, Khấu Đông cũng ít nhiều hiểu tại sao những người này lại gọi y là cha của Diệp Ngôn Chi rồi.
Không phải là vẻ ngoài của họ nhìn giống cha con —— nói đúng ra, là bởi vì bọn chúng cho rằng là y chuyển hóa Diệp Ngôn Chi.
Diệp Ngôn Chi làm một quỷ hút máu mới sinh, trở thành kết ước giả của y.
Mà y thì lại trở thành trưởng bối của Diệp Ngôn Chi.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà trên thư mời có tên hai người.
Nói một cách khác thì mối quan hệ này đã hoàn toàn giải thích cho mọi việc.
Các bậc cha anh giáo dục con em mình, đây vốn dĩ là chuyện đương nhiên.
Nhưng Nam tước kia lại hiểu lầm một chuyện.
Khấu Đông là cha già….!So sánh với cái kiểu cha trong giới vampire thì không giống lắm.
Ở một mức độ nào đó thì y vẫn đảm nhận thân phận mẹ già, là cái loại gà mái dắt gà con ấy, vì thế có một tật xấu khó sửa:
Bảo vệ con cái.
Nói tui thì được chứ nói con tui thì không được nhá!
Con tui làm sao? Nó ngây thơ hoạt bát thuần khiết đáng yêu như này, dù cho có bị hệ thống bắt làm vampire thì cũng là vampire ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất trong tộc.
Một đám biến thái đầu trắng xóa như mấy người cũng dám nói thằng bé?
“Nam tước cứ nói đùa,” Quý tộc trẻ tuổi tóc đen hơi ngẩng đầu, đáp lời, “Nếu thằng bé đã là con tôi thì đương nhiên tôi nên dung túng —— con của tôi chẳng lẽ cứ phải nơm nớp lo sợ cẩn thận từng tí một ư?”
Y bênh người trắng trợn như vậy, Nam tước nhất thời không biết nên nói cái gì.
Vampire mới sinh ngoại trừ phải lắng nghe cha mẹ dạy bảo ra thì còn phải nghe lời của Thân Vương, gã cũng chẳng phải Thân Vương, đương nhiên không có quyền đi quản cách dạy bảo của người ta.
Gã âm u nói thêm hai câu, Khấu Đông không thèm nghe.
Khấu Đông không quan tâm, gã cũng hết cách, chỉ có thể tiếp tục dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm nam phó kia.
Thế mà tên nam phó nọ còn cậy sủng mà kiêu, hắn thế mà hơi khom người, dùng âm lượng đủ để cho mọi người trong phòng có thể nghe thấy mà nói: “Chủ nhân, ở đây ăn uống sợ là không tiện lắm.
Không bằng chúng ta trở về?”
Huyết tộc trong phòng: “………..”
Bọn họ nhìn chằm chằm nam phó kia, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.
Làm gì thế?
Muốn về ăn mảnh đấy hả??
“Được.” Khấu Đông lập tức lĩnh hội được ý tứ của Diệp Ngôn Chi, y cũng không có dự định nán lại đây thêm, “Cảm ơn chiêu đãi của Nam tước.
Chỉ là con trai tôi mới tới đây nên không được hiểu chuyện cho lắm, chúng tôi xin phép về trước.”
Mắt thấy bánh ga tô nhỏ muốn chạy, có khách mời bắt đầu sốt ruột không thôi: “Tử tước Glenn…”
“Đợi đã,” Nam tước đưa tay cản bọn họ, sắc mặt âm trầm tới độ có thể nhỏ ra nước, “Chúng ta không có lý do gì.”
Tất cả các hành động mà thanh niên làm đều hợp tình hợp lý.
Nói đến dùng cơm thì y cũng đã ngồi trước bàn ăn lâu như vậy, nói muốn khiêu vũ thì y cũng làm bé ngoan tới vũ trường; thậm chí sau khi ăn xong điểm tâm ngọt y cũng đã cống hiến cái cổ trắng nõn của mình ra cho một vampire khác hút máu….
Y không vi phạm, Nam tước không thể nào ngăn cản, ánh mắt gã lóe lên nhìn theo với vẻ đăm chiêu.
Thiếu niên quý tộc nọ cuối cùng cũng đứng dậy, mở to con mắt nhìn Nam tước.
“Ta muốn cậu ấy.”
Giọng nói của cậu ta không có chút ý muốn thương lượng nào.
Thân là vampire quyền cao chức trọng, lại còn là kết ước giả của Thân Vương, hơn nữa còn là hầu tước thừa kế duy nhất, không thể nghi ngờ, thiếu niên nọ có địa vị hơn Nam tước nhiều.
Ở trước mặt cậu ta, Nam tước miễn cưỡng chỉ có thể làm một trưởng bối.
Nam tước: “Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho ngài.”
“Ta không muốn cái khác,” Thiêu niên nhíu mày, trên mặt mơ hồ tỏ ra căm ghét, “Buồn nôn.”
“……….”
“Ta chỉ muốn cậu ấy,” thiếu niên nhắc lại, “Đưa cậu ấy đến chỗ ta, đêm nay.”
Khóe môi Nam tước cong lên nhưng đôi mắt không hề có ý cười.
“Ngài vẫn vậy, không biết chia sẻ cho người khác.”
“Chia sẻ là cái gì,” Thiếu niên lạnh nhạt nói, “Ta không bao giờ học nó.”
Cậu ta không quan tâm đến ai nữa, trực tiếp xuyên qua đám người đi về phía cửa.
Lão quản gia vội vã đuổi theo, không xa không gần đi phía sau cậu ta.
Nam tước đứng trong phòng vẫy vẫy tay, tiễn khách.
Đám vampire trên mặt không thay đổi vẻ mặt.
Thực tế, trong lòng từng người đang tính toán từng tí một.
Muốn nếm thử mùi hương của món sơn hào hải vị kia….
Thì bọn họ phải tới được gần thanh niên kia trước.
*
Trên hành lang chỉ có ánh nến tối tăm.
Khấu Đông được một người hầu dẫn đi, tiến vào gian phòng đã được Nam tước chuẩn bị từ trước.
Lò sưởi âm tường không có lửa, vampire có vẻ thích những nơi lạnh lẽo khô ráo.
Vách tường được nhuộm màu sắc cổ xưa, trong phòng có một chiếc giường bốn cọc bằng gỗ cùng với màn che dài buông thõng xuống sàn và một tấm thảm mềm mại trên đất.
“Mời ngài nghỉ ngơi,” người hầu cung kính nói, đồng thời quay người nhìn Diệp Ngôn Chi, “Mời ngài theo tôi, tôi dẫn ngài tới phòng nghỉ ngơi.”
Diệp Ngôn Chi cậy sủng mà kiêu thành thói quen, đáp lời: “Nãy cậu không nghe sao?”
Người hầu nâng mí mắt, khó hiểu.
“Nghe cái gì?”
“Chủ nhân của tôi rời đi sớm là vì muốn cho tôi ăn,” Diệp Ngôn Chi nói, hắn thuận tay lấy luôn cái chân nến trong tay người nọ, “Đương nhiên tôi phải nghỉ ngơi cùng ngài ấy rồi.
Không có tôi, ngài ấy không ngủ được.”
“………” Người hầu không kiềm lòng há hốc mồm, nghĩ thầm, đây rốt cuộc là cái gì mà nghe thấy tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía thế.
Diệp Ngôn Chi giả mù với ánh mắt đầy địch ý của tên người hầu, trực tiếp đóng cửa, “Cậu có thể đi rồi.”
Người hầu sầm mặt, im lìm không lên tiếng, một lát sau mới xoay người đi về phía bậc thang.
Khấu Đông nhìn người nọ đi xa, trong lòng tự hiểu, hẳn là NPC với độ thiện cảm gần đầy kia đã chịu đả kích không hề nhỏ, lời nói của Diệp Ngôn Chi đã tự biến hắn thành yêu tinh chuyên đi quyến rũ người – mà người ở đây còn ai khác ngoài y nữa, “Chắc chắn sau khi trở về cậu ta sẽ nguyền rủa cưng.”
Diệp Ngôn Chi đóng cửa, lạnh nhạt nói: “Kệ cậu ta.”
Với điều kiện là cậu ta có thể nguyền rủa cái đã.
Khấu Đông cảm thấy những lúc như này Diệp Ngôn Chi rất thú vị, bình thường biểu hiện của Diệp Ngôn Chi như muốn tuyên bố mình là người đàn ông thành thục 21 tuổi —— mặc dù ở trong mắt Khấu cha già thì độ thành thục đã giảm đi đáng kể, hơn nữa còn biến thành đứa nhỏ học đòi làm người lớn.
Nhưng những lúc hắn ỷ lại vào việc bản thân được y cưng chiều thích gì thì làm lại càng trở nên đáng yêu hơn chút.
Khấu Đông ân cần như những con gấu mẹ có thể nuôi ra bé gấu con, nhìn chằm chằm từng động tác của nhãi con nhà mình.
Diệp Ngôn Chi đối mặt với ánh mắt thân thiết của y, không cần suy nghĩ cũng biết người này chắc lại đang ảo tưởng mình là cha còn hắn là con để chiếm tiện nghi đây mà.
Khấu Đông khẽ nói: “Nhãi con ơi….”
Quả nhiên.
Diệp Ngôn Chi dừng một chút, hắn giúp vị chủ nhân cao quý của mình cởi từng cái khuy áo.
Trong mắt người ngoài thì hình ảnh này còn có chút ám muội, chỉ tiếc trong đầu nhân vật chính – Khấu Đông lại nhìn ra toàn phụ tử tình thâm, “Ừ.”
Khấu Đông thật lòng nói: “Cưng rất hợp làm gấu con đó.” [1]
[1] Người kiêu ngạo.
Vừa nhìn qua đã muốn cưng chiều.
Diệp Ngôn Chi nâng mi mắt, lẳng lặng nhìn y.
Khấu Đông vẫn chưa nhận ra được nguy hiểm, vẫn còn ngồi trên giường tuyên dương lý luận giáo dục của mình, “Theo như ba được biết thì trẻ con cần được quan tâm chăm sóc.
Đứa nhỏ nên được sinh ra và lớn lên trong môi trường tràn ngập tình yêu, vậy mới có lợi cho sức khỏe tinh thần.”
Người đàn ông thành thục Diệp Ngôn Chi lại ừ một tiếng, cởi áo lót của y ra.
Thực tế thì hiện tại vai trò của hai người đang hoàn toàn ngược lại —— Diệp Ngôn Chi ngày càng giống người cha già trầm ổn như núi, Khấu Đông thì là đứa nhỏ nghịch ngợm nói nhiều.
Đặc biệt là Diệp Ngôn Chi còn đang quỳ trên đất cời giày hầu hạ y.
Chân Khấu Đông đạp lên đầu gối đối phương, lúc này mới thấy hơi khó chịu, “Để ba tự làm.”
“Đừng động,” Thanh niên trầm giọng nói, hắn hoàn toàn giữ chặt mắt cá chân của y, “Để tôi, chủ nhân.”
Một tiếng chủ nhân này gọi ra, Khấu Đông cũng ý thức được là đối phương đang nhập vai nên không làm ra thêm hành động gì nữa.
Diệp Ngôn Chi thong thả ung dung cởi giày của y ra, lập tức đưa tay hướng lên miếng kim loại cài tất, âm thanh lạch cạch vang lên ——
Hắn cởi nịt tất chân ra, cởi bỏ đôi tất dài đến đầu gối.
Da Khấu Đông rất trắng, chân cũng thon thả.
Chân y không phải kiểu toàn xương là xương, thịt trên chân y được bố trí rất cân đối, bởi vậy nên mới không có vẻ to thô mà lại bóng loáng nhẵn nhụi.
Mắt cá chân cũng lộ ra điểm thanh tú tinh xảo, vừa vặn để người ta dùng một tay nắm chặt lấy.
Ánh mắt Diệp Ngôn Chi dừng ở nơi đó một lát, không buông tay.
Mãi tới khi đầu ngón tay của hắn chạm tới gan bàn chân, Khấu Đông mới nhận ra được có điểm gì không đúng, lúc này y lập tức co chân lại.
Y nhìn Diệp Ngôn Chi, nhất thời im lặng.
Tâm tư vừa rồi của hắn rõ như ban ngày, thế mà Diệp Ngôn Chi không hề hoảng loạn, chỉ ngẩng đầu nhìn y.
Ý đồ của hắn với người này, chưa từng che giấu.
Hắn mê luyến tất cả mọi thứ của người này.
Có lẽ do hôm nay bị máu kích thích, cũng có lẽ là do thân phận vampire làm hắn càng thêm danh chính ngôn thuận, Diệp Ngôn Chi hiện tại khó mà khống chế bản thân.
Tất cả tự chủ của hắn đều bị lần cắn kia làm rơi mất, hiện giờ hắn chỉ muốn không chút lưu tình đè người này xuống lớp đệm chăn mềm mại.
Khấu Đông đối đầu với ánh mắt này cũng không biết hắn đang nghĩ gì, một hồi lâu mới chần chừ lên tiếng: “Cưng….”
Giọng thanh niên rất nhẹ, trầm trầm đáp: “Hả?”
Nhìn ra….!được sao?
Khấu Đông do dự nói: “Có phải cưng muốn gãi cho ba ngứa không?”
Tim Diệp Ngôn Chi nặng nề trùng xuống.
Hắn nhìn chằm chằm người trước mắt, nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể giận đến mức bật cười, “Gãi ngứa?”
Mạch não người này không biết phát triển kiểu gì, rõ ràng là thông minh cực kỳ nhưng khi tiếp xúc với phương diện này lại cứ như trượt thẳng một đường xuống mương, chính xác không chút sai lệch đâm thẳng vào bốn chữ phụ tử tình thâm.
Có lẽ đây là thiên phú dị bẩm cũng nên, Diệp Ngôn Chi chỉ muốn cắn chết y.
Gãi ngứa cũng là một trò chơi thân mật giữa cha con, Khấu Đông nghĩ một hồi, y thật sự chưa từng thử trò này, trong lòng không khỏi ngóng trông.
Y có ấn tượng tốt về tất cả các hoạt động được cho là để tăng cường mối quan hệ giữa cha và con trai, xúc động nhận lời, “Đợi ra được ngoài rồi, chúng ta thử xem.”
Nghe có vẻ còn rất kích thích.
Câu nói sau khi ra ngoài này khiến cho môi thanh niên lập tức mím lại.
Tay Diệp Ngôn Chi dùng sức, suýt nữa trực tiếp lật Khấu Đông xuống giường.
Khấu Đông hoa mắt chóng mặt bò dậy nhìn thanh niên im lặng đứng lên, lầm bầm: “Có bảo chơi trò chơi thì cũng không nên hưng phấn vậy chứ….”
Lời tuy là như thế nhưng trong lòng y lại từ từ sinh ra suy nghĩ khác.
Bắt đầu từ nụ hôn có vẻ sai sai ở nhà.
Diệp Ngôn Chi…
Ba chữ này ở giữa răng môi đảo đi đảo lại một lòng, chẳng khác nào một tiếng nỉ non.
Diệp Ngôn Chi…
Y càng ngày càng cảm thấy, cái tên này mình đã từng nghe ở đâu đó.
*
Diệp Ngôn Chi không tức giận.
Tức giận với Khấu Đông chẳng có gì tốt —— hắn đã sớm biết được điều này.
Chỉ có một biện pháp có thể làm cho người này biết rõ được hiện thực ra sao, đó chính là nói trực tiếp.
Có thể kéo dài tới hiện tại là do hắn quá nhẹ dạ, nhớ đến y ở trong game khổ cực ra sao, hắn lại thấy thương.
Bây giờ xem ra, Khấu Đông có thiên phú dị bẩm như thế, chắc hẳn chẳng cần người khác quan tâm.
Hai người đêm nay cũng đã chuẩn bị không ngủ.
Căn cứ vào tình thế hiện tại, nhiệm vụ đầu tiên là che giấu thân phận khó có thể hoàn thành, đề phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, Khấu Đông quyết định thăm dò nội dung phó bản.
Ban ngày không tiện lắm, đám vampire đều vây quanh y, Khấu Đông chỉ có thể hành động vào ban đêm.
Cũng may còn có thêm Diệp Ngôn Chi, y không tới nỗi một mình vào hang sói.
Hai người lẳng lặng chờ.
Đợi đến khi bên ngoài không còn âm thanh gì, Diệp Ngôn Chi mới mở cửa phòng ra.
Một chủ một tớ dọc theo hành lang cố gắng không tạo ra tiếng động đi về phía trước, trong tay Diệp Ngôn Chi cầm theo cây nến, miễn cưỡng chiếu sáng một mảnh bóng tối trước mặt.
Trên vách tường treo rất nhiều chân dung, Khấu Đông dựa vào chút ánh sáng yếu ớt nhìn qua, bức tranh nào cũng giống như vẽ chủ nhân của trang viên này.
Người đàn ông ngồi trên lưng ngựa.
Ngồi trên ghế.
Một tay cầm bội kiếm vàng son lộng lẫy đứng trong đại sảnh.
Nhìn qua thì tuổi của người nọ cũng không cao, chỉ là giữa lông mày lộ ra khí tức nghiêm túc trầm ổn, xứng đáng với thân phận Bá tước quý tộc.
Con ngươi của gã màu xanh sẫm thâm trầm, mái tóc bán dài màu nâu sẫm của gã được uốn nhẹ, tạo cho gã một bầu không khí lãng mạn khó tả.
Khấu Đông đưa mắt xoay ra chỗ khác, trong chốc lát không biết ban nãy có phải áo giác của mình không ——
Mà môi của người trong tranh, hiện ra màu đỏ tươi giống máu.
[18/06/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Điềm Điềm: rất mới mẻ nha.
Diệp Ngôn Chi: Tui không hôn hôn đâu, muốn cắn cơ.
———-
Nhất định sẽ bị cắn, nếu không thiết lập này sẽ trở nên vô nghĩa mất!
Nhất định phải làm cho Điềm Điềm thoải mái muốn ngất xỉu!
Nhưng hông phải bây giờ, vẫn sớm lắm ~.