– [Vẫn là tôi đây kí chủ] – Tiếng máy móc lại vang lên làm Chi Linh thót tim.
– Ngươi làm ta sợ hãi lắm đấy! – Chi Linh nói chuyện một mình.
– [Hệ thống sẽ cố khắc phục] – Tiếng máy móc vô cảm ấy vẫn vang lên.
Chi Linh không thèm nói gì nữa mà về căn phòng của mình.
Cô ấy nằm ườn xuống giường, đi ngủ sau một việc ức chế.
Hoàng My và Đoàn Huy về phòng.
Bỗng Hoàng My hất tay ra khỏi Đoàn Huy rồi ngồi phịch xuống giường, ra vẻ giận dỗi.
– Ơ…!! Bảo bối…anh làm gì sai à…??? – Đoàn Huy quỳ xuống trước chân cô, giở ánh mắt cún con.
– Anh còn hỏi!! Sao cái nguyện vọng hai nguyên chủ của chúng ta lại bị đổi như thế kia?!! – Hoàng My trừng mắt với Đoàn Huy.
– Bị đổi?! Không thể nào! Làm sao có thể đổi được?! – Đoàn Huy vẫn ở trong tư thế mất hình tượng đó mà nhíu mày một chút.
– Anh không biết?! Vậy thì tại sao mà nó lại bị đổi?! – Hoàng My thấy thái độ của Đoàn Huy thì cũng nhíu mày lại.
Đoàn Huy không đáp, chỉ lấy điện thoại ra nhìn.
Và chính xác như vậy, nguyện vọng của nguyên chủ Đoàn Huy ở thế giới này đã bị thay đổi, từ *bảo vệ Minh quốc và làm cho 5 tên vương gia kia sống không bằng chết* trở thành *bảo vệ Minh quốc và đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới*.
Còn nguyện vọng của nguyên chủ Hoàng My, từ *bảo vệ phụ mẫu và hoàng huynh, giúp hoàng huynh lên ngôi hoàng đế và trả thù Hồng Hoan* trở thành *bảo vệ phụ mẫu và hoàng huynh, giúp hoàng huynh lên ngôi hoàng đế và đi du ngoạn những nơi xinh đẹp trên thế giới*.
– Sao lại có chuyện này?! – Đoàn Huy cúi đầu đen mặt.
Hoàng My không trả lời câu hỏi của anh, chỉ trầm mặc cầm chiếc điện thoại của mình lên, nhìn dòng chữ nhiệm vụ ấy.
– Anh cần đi nói chuyện với Đại chủ thần! – Đoàn Huy đứng dậy.
– Không cần! Bỏ đi! Đừng làm to chuyện quá! – Cô bắt lấy tay Đoàn Huy, lắc đầu.
– Nhưng…!- Anh nhìn cô.
– Mặc dù rất tốn công sức để đến đây nhưng như vậy là được rồi! Cứ xem như là một cuộc vui chơi đi.
– Hoàng My bỏ tay Đoàn Huy ra, trực tiếp ngắt lời anh.
– Được rồi…! Nghe bảo bối hết…! – Đoàn Huy bình tĩnh lại, cười tươi với Hoàng My.
– Ngày mai chúng ta đi về Minh quốc! Không còn nhiệm vụ liên quan thì không cần ở đây nữa! Chỉ tốn thời gian thêm thôi! Bây giờ tôi cần ngủ thêm một chút.
– Hoàng My đặt chiếc điện thoại lên tay Đoàn Huy rồi phẩy tay.
– Bảo bối ngủ ngon! – Đoàn Huy híp mắt lại cười rồi biến mất.
Đoàn Huy biến mất rồi thì Hoàng My cô cũng bình yên đi ngủ.
Ngoài trời bỗng đổ mưa, một bầu trời u ám do mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng.
Một thứ gì đó màu đen từ đầu đến chân xuất hiện trong phòng Hoàng My, hai con ngươi đen láy như hòa lẫn vào cả thân thể.
Đứng một lúc rồi vật thể đó biến mất.
____________________
– Cảm ơn người đã chiếu cố ta trong thời gian vừa qua! – Hoàng My đứng trước xe ngựa, cười cười với Đức Thuận.
– Không sao! Được chiếu cố Đại công chúa Minh quốc đây thì Danh quốc của ta rất vinh hạnh.
– Đức Thuận cũng cười lại Hoàng My, trong mắt có vài phần ôn nhu lạ thường.
Đoàn Huy không tham gia chuyến đi về này vì để tránh phiền phức cho Hoàng My.
Chi Linh cũng hiểu nên không hỏi gì nhiều.
Riêng tiểu Nha và Ám Chỉ thì bị cô chia rẽ mấy ngày trời nên nhớ thương nhau, vừa xếp hành lý vừa nói chuyện.
– Cũng đến thời gian rồi! Ta về đây! – Hoàng My cười dịu dàng, vẫy tay tạm biệt rồi lên xe.
Đức Thuận cũng vẫy tay tạm biệt với Hoàng My như kiểu xã giao bình thường, nhưng lại khiến quan thần hốt hoảng một phen.
Đường đường là một hoàng thượng kiêu ngạo của Danh quốc, ai nghĩ được anh ta lại vẫy tay chào một cô gái.
Sau khi Ám Chỉ, tiểu Nha và Chi Linh lên xe ngựa hết thì xe ngựa bắt đầu lăn bánh.
Anh nắng ban mai nhè nhẹ của mùa đông rọi gương mặt trắng bệch cùng chiếc áo lông cô đang khoác.
Hoàng My nhẹ cười rồi kéo áo lông lại.
Sắc đẹp ấy thành công làm Chi Linh và tiểu Nha ngồi cạnh cô ngây người vài giây.
____________________
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ sáu, ngày 17 tháng 7 năm 2020
Hôm nay đáng lẽ là đã đến thứ 7, ngày 18 vì bây giờ là 1 giờ sáng nhưng mà ad vẫn ghi là thứ 6, ngày 17 vì ad không muốn mọi người nói ad quịt a…!
Thông báo đến các bạn thế này, bà dì của ad đến thăm rồi, bà ấy sẽ ở lại chơi với ad 3 ngày nên 3 ngày sau ad mới ra chương được.
Lý do là gì thì mọi người cũng biết rồi, ad đã nói ở chương 46.
Hẹn gặp lại mọi người vào 3, 2 ngày sau.
Chúc mọi người buổi sáng lúc 1 giờ sáng mơ vui vẻ.