“Muốn sống thì cùng sống, muốn c.h.ế.t cùng chết, ai cũng không được c.h.ế.t một mình.”
Lục Khải Minh thấy cô tức giận rồi mới không trêu cô nữa, dựa vào vai cô để cô đỡ ra ngoài.
Giang Nhục Nhục sợ nơi xa lạ tối tăm này, nó không cần ai dắt cũng tự giác đuổi theo.
Họ mở cửa nhà kho, dùng đèn pin chiếu lên bước tường đối diện, không thấy gi khả nghi mới bước ra ngoài.
Tình hình trên hành lang cũng không khá hơn trong phòng, nước cuốn trôi rác rưởi trong góc nổi lềnh bềnh, bốc lên mùi hôi thối.
Giang Diệu Diệu đang đi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng động lớn, theo phản xạ có điều kiện cầm cưa máy lên, bật công tắc, chuẩn bị chiến đấu với zombie.
Lục Khải Minh dựng lỗ tai lên nghe ngóng, được một lát lắc lắc đầu.
“Không sao, là nước thôi.”
Cô dùng đèn pin soi, mới nhận ra bên cạnh có một cánh cửa thang máy, bên trong vẫn còn đang kêu lục cục, hiển nhiên nước cũng đã tràn vào trong thang máy.
Nhiều nước như vậy, rốt cuộc từ đâu ra?
Chẳng lẽ đường ống nước bị hỏng? Không thể, nhà máy nước đã bị hư từ lâu lắm rồi, từ lâu rồi trong thành phố đã không còn được cấp nước, nếu không bọn họ đã không phải ra hồ lấy nước.
Cả hai đi qua hành lang đến lối thoát hiểm.
Tiếng nước càng lớn hơn, ngẩng đầu lên thì thấy nước đổ xuống như một thác nước nhỏ.
Đi xuống dưới.
Cảnh tượng đáng sợ này khiến Giang Nhục Nhục phải lùi lại, trốn vào một góc không dám tiến lên nữa.
Giang Diệu Diệu bế nó lên, ôm vào giữa hai tay vừa giúp Lục Khải Minh đi ngược dòng nước.
Khi lên đến tầng một, họ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng hiểu được nước tràn vào từ đâu.
Mưa, trời mưa rất to.
Trước khi vào hầm rõ ràng chỉ là mưa phùn, bây giờ mưa như trút nước, vô số những hạt mưa to lớn đập vào cửa kính làm nó kêu rào rào, cửa kính cũng không ngừng rung động.
Trên đường nước đã chảy thành sông, trong đại sảnh cũng ngập đầy nước, nhiều vật dụng nhỏ như giấy, bút, túi ni lông nổi trên mặt nước, nổi lềnh bềnh.
Giang Diệu Diệu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Có phải lũ zombie đã biết trước sẽ có mưa to, cho nên bỏ trốn rồi?”
Các con vật thường có khả năng nhận biết trước được thiên tai, cảm giác của lũ zombie nhạy hơn so với các con vật khác, có lẽ cũng có khả năng tương tự.
Trời sẽ mưa bao lâu đây?
Cô cúi đầu nhìn mực nước, lúc đi ra khỏi hầm mới tới mắt cá chân nhưng bây giờ đã ngập đến cẳng chân rồi.
Bầu trời sấm chớp dữ dội, tiếng sấm chớp nổ đùng đoàng vang lên.
Giang Diệu Diệu sợ tới mức làm rớt cả Giang Nhục Nhục, cô theo bản năng ôm lấy Lục Khải Minh, trái tim bi tiếng sấm doạ sợ đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lục Khải Minh bế con ch.ó lên, nhìn hành lang nói: “Tốt nhất là chúng ta nên lên lầu trốn đi.”
“Mực nước sẽ dâng cao như vậy sao?”
Nó cao đến qua đầu?
Cô chưa bao giờ trải qua lũ lụt nên không biết.
Lục Khải Minh nói: “Đừng sợ, chỉ đề phòng vạn nhất mà thôi, cái hầm này quá thấp, hiện tại không thể ở được.”
Giang Diệu Diệu gật đầu, đỡ anh trở lại hành lang, tiếp tục leo lên trên.
Một hộp cà phê hòa tan trôi từ đâu tới, cô cầm lên nhét vào túi ni lông.
Có đèn pin mở đường, cả hai nhanh chóng leo lên tầng hai.
Tầng 2 không bị ngập, chỉ bị vài giọt mưa b.ắ.n vào từ mấy ô cửa sổ bị bể, khô hơn nhiều so với tầng dưới.
Đây là tầng bán đồ ăn, diện tích rất lớn, phải đến vài ngàn mét vuông, liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối.
Tiếng mưa quá lớn, át hết mọi tiếng động nhỏ.
Lục Khải Minh lo lắng sẽ có zombie ẩn náu ở đây, dùng đèn pin soi mọi ngóc ngách.
Khi tia sáng quét qua nơi nào đó, Giang Diệu Diệu đột nhiên nói: “Đừng nhúc nhích!”
Anh dừng lại, cô bước tới xem kỹ rồi ngạc nhiên nói: “Có máy bán hàng tự động!”
Ánh sáng mờ quá, không nhìn rõ bên trong bày bán gì, chỉ biết bên trong có rất nhiều hộp nhỏ.
Nếu đó là đồ ăn nhẹ, thì bọn họ vớ bở rồi, vừa lúc buổi tối cô chưa ăn no.
Giang Diệu Diệu cố gắng nghĩ cách mở chiếc máy, nhưng nó rất chắc, bất luận là cô dùng răng cắn hay dùng chân đá nó vẫn không hề suy suyển.
“Tránh sang một bên.”
Phía sau truyền đến tiếng hét của Lục Khải Minh, không biết anh tìm được ở đâu một cái ghế to, nện vào cái máy, tiếng thuỷ tinh vỡ loảng xoảng.
“Thật lợi hại!”
Giang Diệu Diệu vui vẻ khen anh một câu, duỗi tay ra định lấy.
Nhưng anh đã chặn tay cô lại, rọi đèn pin vào máy phủi sạch mảnh kính vỡ trước rồi mới cầm lấy một cái hộp đưa cho cô.
Giang Diệu Diệu cảm thấy trong lòng ấm áp, cô có cảm giác như mình là một con mèo con được con mèo mẹ che chở.
Nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, cô không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện đó, vội vàng mở hộp ra.
Sau khi nhìn rõ đồ bên trong, cô thất vọng.
Lục Khải Minh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Haizz đừng nhắc tới nữa, là son môi.”