Giang Diệu Diệu nhớ đến kí hiệu bên ngoài vỏ hộp, chẳng trách cô thấy nó quen mắt như vậy, trước đây cô thường nhìn thấy nó.
Bây giờ trong tay cô đang cầm Dior 999 mà trước kia cô mơ ước chứ không nỡ mua.
Bây giờ cuối cùng cô cũng có nó, nhưng niềm vui mà nó mang lại còn chẳng bằng một gói bánh quy tôm Mimi.
Nếu nó là đồ ăn thì tốt rồi.
Lục Khải Minh vẫn bình tĩnh chọn lựa, vặn mở từng cái, cuối cùng vẫn cầm lên một thỏi đưa cho cô.
“Màu này phù hợp với cô.”
Giang Diệu Diệu: “… Anh đang đùa gì vậy?”
“Cầm lấy, đến đằng trước xem thử.”
Cô đành miễn cưỡng nhận lấy theo anh tiến về phía trước.
Họ tìm thấy một máy bán nước giải khát, đập vỡ nó lấy đi một vài chai trà sữa, Red Bull và Assam.
Không cần phải nói, Red Bull rất có ích để bổ sung thể lực. Trà sữa là một thức uống có hàm lượng calo cao, nhiều đường là cứu tinh cho những người thiếu hụt đồ ăn trầm trọng như bọn họ.
Trong thành phố có rất nhiều nhà hàng nổi tiếng, nhà hàng tất nhiên có nhiều đồ ăn.
Đồ tươi thì có lẽ đã bị thối rồi, trong kho hàng có lẽ còn một ít đồ khô.
Tạm thời bọn họ không gặp nguy hiểm, liền đi xung quanh tìm tòi.
Điều đáng tiếc là nguyên liệu thực phẩm trong kho và tủ đông về cơ bản đã bị ôi thiu. Một số thực phẩm không dễ bị hỏng cũng bị ôi lây với các thực phẩm xung quanh.
Tại một quán mì, họ phát hiện một vài gói bột chưa mở, ngoài ra, trong quán vẫn còn rất nhiều gia vị như dầu, muối, mắm, dấm vẫn còn hạn sử dụng.
Chỉ là không có sẵn nồi, bếp nên không thể nấu ăn.
Giang Diệu Diệu nhét nhiều gói tương cà và vài chai tương ớt vào túi ni lông, nghĩ đến khi nào đói quá thì ăn một ít cho đỡ đói.
Mưa vẫn rơi ngày càng nặng hạt, kêu to đến làm người nghe đau cả đầu.
Cô vừa đói, người lại ướt như chuột, rất muốn được nghỉ ngơi.
Lục Khải Minh đóng cửa một cửa hàng lại, dùng một chiếc bàn để kê thành một chiếc giường nhỏ, hai người và một chó cuộn tròn ngủ trên đó.
Có câu nói, ngày nghĩ gì đêm mơ đấy, Giang Diệu Diệu cũng mơ.
Trong mơ nước dâng lên giống đại hồng thuỷ trong phim điện ảnh, giống như hồng thuỷ mãnh thú đuổi theo bọn họ.
Cô chạy thục mạng, chạy vội chạy vàng, Lục Khải Minh và Giang Nhục Nhục đều không thấy đâu, chỉ còn lại mỗi mình cô.
Cuối cùng, cô mệt đến nỗi không nhấc chân lên nổi, quay đầu nhìn lại thấy nước dâng cao qua đầu cô mấy chục mét, che trời lấp đất sắp ập xuống đầu cô, cô sợ đến mức bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Cô mở mắt ra thấy trời đã sáng, nhưng trời vẫn còn mưa không có ánh nắng mặt trời, bầu trời âm u.
Lục Khải Minh không biết đã đi đâu về, đang từ ngoài cửa đi vào, thấy cô đang ngồi trên bàn, hồn bay phách lạc.
“Dậy rồi? Đói bụng không?” Giang Diệu Diệu ôm bụng, không biết nói sao.
Từ hôm qua đến giờ cô chưa đi vệ sinh, bây giờ đã sắp không nín được nữa rồi.
Lục Khải Minh nhìn ra sự bối rối của cô, nói:
“Bên cạnh là nhà vệ sinh, tôi đưa cô đi.”
Cô vội vàng nhảy xuống khỏi bàn đi theo anh vào nhà vệ sinh, sau khi xả lũ trong người cô cảm thấy thật thoải mái.
“Lúc nãy anh cũng đi nhà vệ sinh sao? Sao không gọi tôi dây, tôi đỡ anh đi.”
Lục Khải Minh lắc đầu.
” Không, tôi đi tìm đồ ăn sáng.”
“Tìm được chưa?”
“Không tìm thấy.”
“Haizz, còn hai cái màn thầu, trở về ăn đại đi vậy.”
Lục Khải Minh đột nhiên nở nụ cười, giảo hoạt giống hệt một con hồ ly.
“Trêu cô thôi, cô nhìn xem đây là cái gì?”
Anh chỉ tay vào một chiếc bàn cạnh cửa sổ, Giang Diệu Diệu nhìn qua trên bàn lại chất đầy đồ ăn vặt
“Anh lấy ở đâu ra?”
“Ở phía bên kia có một quầy đồ ăn vặt, có rất nhiều đồ ăn.”
Lục Khải Minh vênh mặt lên: “Tôi giỏi không? Nhanh khen tôi đi!”
Giang Diệu Diệu không rảnh mà đùa với anh, chạy như bay về bàn đồ ăn vặt
Có rất nhiều loại đồ ăn vặt, bao gồm bánh quy, quả hạch, mứt hoa quả khô đủ các loại…”
Quan trọng nhất là còn có khô heo, bò khô, riêu cua và lạp xưởng.
Còn có cả cổ vịt và cánh vịt cay, thứ mà cô trong mơ cũng thèm nhỏ dãi.
Cả hai ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, ngắm nhìn cơn mưa và nhâm nhi đồ ăn vặt.
Giang Nhục Nhục bị mùi đồ ăn đánh thức, phe phẩy cái đuôi chạy lại xin ăn.
Lông của nó ngày hôm qua bị ướt, trải qua một đêm đã khô rồi nhưng nó không còn màu trắng như mọi khi mà bây giờ đã bị cáu bẩn làm cho xám xịt.
Giang Diệu Diệu định lát nữa sẽ tắm cho nó, đột nhiên lại nhớ ra không có nước tắm rửa, bản thân mình cũng không thể tắm, lập tức cổ vịt trong miệng cũng không còn mùi vị nữa.
Cô nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ thở dài, mưa to đến mức cô không thể nhìn rõ những tòa nhà bên cạnh nữa.
Trời đất bao phủ một màu xám xịt, tựa như hỗn độn khi chưa hình thành trái đất.
Lục Khải Minh nói: “Tầng này chắc không có zombie. Chúng ta tạm thời có thể ở hai ngày, lát nữa ăn xong mang đồ ăn vặt đến quầy ăn vặt cất, đừng lãng phí.”
“Ừm.”