Nếu chỉ bị Đoạn Dịch Chân đá, sẽ không thể khiến Kỷ Nhiên không dậy nổi.
Nhưng trước đó Dạ Lăng Hàn đánh cậu mấy tát, lại bị thương ở đầu, trong đầu quay cuồng, trước mắt dần tối om.
Lúc Đoạn Dịch Chân đá xuống, Kỷ Nhiên đã hoàn toàn mất ý thức.
“Giả vờ cái gì?”
Đoạn Dịch Chân thấy Kỷ Nhiên bất động, dùng mũi chân lay lay cậu.
Mắt Kỷ Nhiên nhắm lại, khuôn mặt tái nhợt vô cùng. Khoé miệng nứt ra đầy vết máu, vết thương trên trán cũng tím bầm.
Mặc dù cậu bị đánh đến ngất, nhưng người trong phòng vẫn thờ ơ.
“Giả vờ! Có giỏi giả vờ tiếp đi!”
Đoạn Dịch Chân hung hăng nói: “Tao xem mày có thể giả vờ đến khi nào!”
Bà ta không để ý đến Kỷ Nhiên nữa, đi qua an ủi Cam Duệ: “Tiểu Duệ, bác sĩ sắp đến rồi! Con với đứa bé chắc chắn không có vấn đề gì đâu!”
Cam Duệ ôm bụng, nức nở nói: “Bác gái, bác đưa cháu về nhà đi! Cháu không thể tiếp tục ở đây nữa! Nếu cháu ở đây tiếp, Kỷ Nhiên sẽ càng hận cháu! Bác gái, cháu sợ lắm!”
“Đừng sợ, có bác gái ở đây!” Đoạn Dịch Chân năm chặt tay Cam Duệ, đá Dạ Lăng Hàn không lên tiếng nãy giờ: “Con nói một câu đi chứ! Không thấy Tiểu Duệ bị doạ đến thế rồi sao!”
Nghe thấy mẹ hắn gọi, Dạ Lăng Hàn mới không nhìn Kỷ Nhiên nữa.
Hắn nhìn Cam Duệ, đáy mắt hiện ra chút quan tâm: “Đừng sợ! Kỷ Nhiên sẽ không gây khó dễ cho cậu.”
Vừa nãy nhìn thấy Kỷ Nhiên, trong mắt Dạ Lăng Hàn có chút đau lòng, nhưng mà, cũng chỉ là một chút.
Kỷ Nhiên dám hạ độc Cam Duệ, là em ấy gieo gió gặt bão, bị đánh chết cũng là đáng đời.
Cam Duệ thuận thế ghé vào lòng của Dạ Lăng Hàn, bộ dáng nhu nhược.
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra qua Cam Duệ, nói: “Cam thiếu là bị đầy bụng thôi, không phải trúng độc.”
Cam Duệ đương nhiên biết mình không trúng độc, sau khi nghe thấy bác sĩ nói, nước mắt lại rơi xuống: “Bác sĩ, ông có phải khám sai không? Tôi rất đau bụng! Đứa bé liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Thấy Cam Duệ đau đớn, Đoạn Dịch Chân sốt ruột nói: “Vừa rồi Tiểu Duệ uống sữa Kỷ Nhiên đưa mới đau, sao có thể nói là khó tiêu hoá. Ông có biết khám bệnh hay không?”
Bác sĩ nghiêm túc nói: “Dạ phu nhân, Cam thiếu thật sự là khó tiêu. Ăn chút đồ tiêu thực là được, cũng không có ảnh hưởng đến đứa bé.”
Đoạn Dịch Chân nhíu: “Thật sự?”
Bác sĩ chắc chắn nói: “Thật sự chỉ là tiêu hóa kém.”
Đoạn Dịch Chân nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Cam Duệ: “Tiểu Duệ, đừng lo lắng quá, là khó tiêu thôi. Vừa rồi con nói Kỷ Nhiên hạ độc, hù chết bác gái rồi.”
Cam Duệ cúi đầu, nắm ngón tay nói: “Bác gái, cháu xin lỗi! Cháu không cố ý vu oan cho Kỷ Nhiên. Là vừa nãy cậu ấy nói muốn hạ độc vào sữa bò, cháu uống xong thì bụng đau…”
Cam Duệ đem việc vừa rồi kể lại cho Đoạn Dịch Chân nghe.
Đoạn Dịch Chân nhìn về phía Dạ Lăng Hàn: “Kỷ Nhiên thật sự nói sẽ hạ độc Tiểu Duệ?”
Dạ Lăng Hàn nói: “Chỉ là một câu nói đùa. Cam Duệ khó tiêu, không phải ngộ độc thức ăn, ly sữa bò kia khẳng định không có vấn để gì!”
“Nó dám trắng trợn nói như thế, chắc chắn sẽ dám làm thật!”
Đoạn Dịch Chân gọi người hầu tới: “Cầm ly sữa bò Kỷ Nhiên pha lại đây. Bắt buộc phải kiểm tra. nếu là kịch độc thì làm sao bây giờ.”
Dạ Lăng Hàn nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Người hầu lấy sữa còn sót lại đưa cho bác sĩ, bác sĩ cất vào túi, chuẩn bị mang về bệnh viện kiểm tra.
Trước khi đi nhìn qua Kỷ Nhiên hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, bác sĩ ngồi xổm xuống mở hòm thuốc chuẩn bị giúp Kỷ Nhiên xử lí vết thương.
Ông biết, ở Dạ gia không có ai quan tâm đến vị thiếu phu nhân trên danh nghĩa này.
Tuy rằng ông chưa từng chữa cho Kỷ Nhiên, nhưng lúc cậu ở trong hầm rượu, thuốc mà Tiểu Tư lấy chính là ông đưa cho. Bác sĩ biết được hoàn cảnh của Kỷ Nhiên thông qua Tiểu Tư nên rất thông cảm cho cậu.
Đám người Dạ gia này, căn bản không xem Kỷ Nhiên là người.
Đặc biệt là Dạ Lăng Hàn, đối xử với Kỷ Nhiên không ra gì cả. nếu đã không thích thì còn cưới cậu làm cái gì?
Chẳng lẽ cưới về để dễ dàng tra tấn hơn sao?
“Ông tính làm gì?” Bác sĩ vừa chuẩn bị vén áo xem vết thương cho Kỷ Nhiên, liền nghe thấy một tiếng gầm chói tai.
Quay đầu lại đối diện với đôi mắt âm trầm của Dạ Lăng Hàn.
Bác sĩ sợ đến run rẩy, ngượng ngùng nói: “Tôi..tôi muốn nhìn qua vết thương của thiếu phu nhân.”
“Thiếu phu nhân? Nó thì thiếu phu nhân cái gì?” Đoạn Dịch Chân trợn mắt: “Cái loại đê tiện này không xứng là thiếu phu nhân nhà họ Dạ! Còn nữa, chúng tôi có bảo ông chữa trị cho nó chưa?”
Lương y như từ mẫu, nhìn thấy Kỷ Nhiên bị thương nghiêm trọng, bác sĩ không đành lòng, bạo gan nói: “Cậu Kỷ bị thương rất nặng, tôi sợ cậu ấy…”
“Cậu ta bị thương như nào không khiến ông quan tâm.” Dạ Lăng Hàn đứng dậy, đi đến trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ rũ đầu, một câu cũng không dám nói.
Dạ Lăng Hàn cảnh cáo nhìn ông một cái, cúi người bế Kỷ Nhiên nằm trên đất lên.
Người của hắn, ai đều không được động vào.
(Còn câu nào khác không anh, nghe ngán lắm rồi đấy:)))
“A Hàn, con còn quan tâm nó làm gì?” Đoạn Dịch Chân không thể nhìn nổi Dạ Lăng Hàn để ý Kỷ Nhiên như vậy, một người hạ tiện như vậy, không xứng với Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn mắt điếc tai ngơ, ôm Kỷ Nhiên về phòng.
Hắn gọi điện tới bệnh viện.
Lúc Kỷ Nhiên tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có mình cậu.
Đầu đau như búa bổ, trên đầu quấn băng gạc.
Cổ nóng như lửa đốt, nói là đau.
Cậu muốn uống nước, cố gắng đứng dậy, vừa đi đến kệ để rượu chuẩn bị rót nước uống, cửa phòng bị đẩy ra.
Dạ Lăng Hàn đi vào.
Ngón tay khựng lại một chút, rũ mắt tiếp tục rót nước.
Dạ Lăng Hàn đi đến trước mặt cậu, cầm lấy cốc nước trong tay Kỷ Nhiên rót nước hộ cậu.
“Muốn uống nước có thể gọi người hầu.”
Trên mặt Dạ Lăng Hàn mang theo quan tâm khiến Kỷ Khiên buồn cười.
Đánh đập chửi bới là hắn, chạy đến quan tâm cũng là hắn.
Làm bộ làm tịch như thế thì phải khốn nạn đến cỡ nào?
Kỷ Nhiên không thèm liếc Dạ Lăng Hàn một cái, uống nước xong đi lên giường nghỉ ngơi.
Dạ Lăng Hàn giữ lấy cánh tay cậu: “Tôi còn chưa nói xong.”
Kỷ Nhiên quay đầu lại, lạnh lùng mà nhìn hắn: “Anh còn muốn thế nào nữa?”
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, còn muốn thế nào nữa?
Lấy nốt cái mạng này sao?
“Tiểu Duệ bị ly sữa bò kia của em doạ đến bất an rồi, em đi đến xin lỗi cậu ta một câu đi.”
Chắc chắn là lỗ tai có vấn đề rồi, Kỷ Nhiên nghĩ vậy. Dạ Lăng Hàn thế mà bắt cậu đi xin lỗi Cam Duệ.
Cậu không sai, sao phải xin lỗi?
“Tôi sẽ không đi xin lỗi cậu ta.”
Dạ Lăng Hàn thấy Kỷ Nhiên cường ngạnh, ánh mắt lập tức đen đi: “Em có biết rằng, Tiểu Duệ đang mắc bệnh, cảm xúc không ổn định. Em mau đi xin lỗi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
“Là tôi khiến cậu ta bị bệnh à? Cậu ta bệnh thì mắc mớ gì đến tôi? Dựa vào đâu bắt tôi đi xin lỗi?”
“Kỷ Nhiên, nếu không phải do em dọa em ấy, Tiểu Duệ sẽ không thành như thế này. Em phải đi xin lỗi!”
“Tôi dọa cậu ta? Vị Cam thiếu bên cạnh anh giỏi nhất là diễn kịch đấy!”
Lần trước Cam Duệ đưa thuốc ức chế cho cậu, Kỷ Nhiên còn cảm thấy người này khá tốt.
Nhưng sự thật chứng minh, Cam Duệ rõ ràng là con rắn xảo quyệt.
“Tiểu Duệ khác hẳn so với em, em ấy rất lương thiện!”
Đáy mắt Dạ Lăng Hàn kết băng, lạnh đến kinh người: “Đừng kể tôi nói lần thứ hai! Mau đi xin lỗi.”
Cam Duệ lương thiện? Kỷ Nhiên cười mỉa mai.
Dạ Lăng Hàn không những mù, tâm còn rất mỏng!
Hất tay của Dạ Lăng Hàn ra, Kỷ Nhiên xoay người rời đi.
Cậu không muộn nhìn Dạ Lăng Hàn, hắn chỉ khiến cậu ghê tởm hơn thôi.
“Xin lỗi!” Dạ Lăng Hàn đi lên nắm cổ tay Kỷ Nhiên, túm cậu lôi ra ngoài phòng.
Trong lòng Kỷ Nhiên nóng giận, đấm qua: “Muốn tôi xin lỗi, trừ khi tôi chết!”
Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ tay của cậu, bắt chéo cánh tay ra sau lưng, mặc Kỷ Nhiên giãy giụa kéo ra khỏi phòng.
Kỷ Nhiên bị đẩy vào phòng của Cam Duệ, ngẩng đầu nhìn Cam Duệ đắc ý, Kỷ Nhiên nhịn đau đứng dậy.
Còn đứng chưa vững, Dạ Lăng Hàn lại ấn cậu xuống: “Mau xin lỗi.”
Kỷ Nhiên tuy rằng quỳ, nhưng sống lưng vẫn thẳng.
“Tôi bảo em xin lỗi!” Dạ Lăng Hàn ghét nhất bộ dáng quật cường này của Kỷ Nhiên, hắn muốn khiến Kỷ Nhiên ngoan ngoãn, biết học cách cúi đầu.
Như vậy, hắn mới có thể khống chế được, giữ chặt trong tay.
“Dạ thiếu, không cần đâu! Tôi không sao.”
Cam Duệ rất rộng lượng nói: “Để Kỷ Nhiên đứng lên đi! Tôi nghĩ cậu ấy cũng chỉ là thuận miệng nói bừa.”
“Bắt buộc phải xin lỗi.”
Thái độ của Dạ Lăng Hàn rất kiên quyết.
Thái độ của Kỷ Nhiên là một phần, một phần khác là Dạ Vân Bình bắt, nếu Kỷ Nhiên không đi xin lỗi thì phải đưa cậu đến cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.
Dạ Lăng Hàn không muốn ly hôn Kỷ Nhiên, cho nên, Kỷ Nhiên phải xin lỗi.
Dạ Lăng Hàn che chở Cam Duệ, cùng Cam Duệ diễn tuồng khiến Kỷ Nhiên phát tởm.
Nhưng để cậu xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Thấy Kỷ Nhiên kiên quyết chống đối khiến Dạ Lăng Hàn cực kỳ tức giận, hắn vừa định mắng thì Dạ Vân Bình với Đoạn Dịch Chân đi vào.
Dạ Vân Bình mặt âm trầm, liếc Kỷ Nhiên: “Cưới loại người này vào cửa, đúng là gia môn bất hạnh.”
“Ba, Kỷ Nhiên biết sai rồi.”
Dạ Lăng Hàn bóp mạnh bả vai Kỷ Nhiên, ra hiệu cho cậu không được nói gì.
Cam Duệ nhìn ra Dạ Lăng Hàn muốn nói tốt cho Kỷ Nhiên, rất rộng lượng mở miệng nói: “Bác trai, bác gái, Kỷ Nhiên đã xin lỗi cháu rồi. Việc này đến đây thôi.”
“Nhìn xem, vẫn là Tiểu Duệ hiểu chuyện.”
Đoạn Dịch Chân quanh phòng của Cam Duệ, nhíu mày nói: “Căn phòng này của Cam Duệ hơi nhỏ, cũng không thoáng lắm, nhất định không thoải mái. A Hàn, tối nay để Tiểu Duệ đến phòng con ngủ đi. Gần đây thằng bé khó ngủ, thân thể không thoải mái, con để ý thằng bé một chút.”
Dạ Lăng Hàn nhíu mày: “Con với Kỷ Nhiên ngủ ở phòng chính rồi, Cam Duệ ngủ ở phòng cho khách đi”
“Con nói cái gì vậy?” Đoạn Dịch Chân trầm mặt: “Tiểu Duệ đang mang thai! Sao có thể để ngủ ở phòng cho khách? Để Kỷ Nhiên ngủ dưới kho đi, đưa phòng cho Tiểu Duệ.”
“Bác gái, như này không tốt đi!” Cam Duệ giả mù sa mưa từ chối: “Dạ thiếu và Kỷ Nhiên đã kết hôn! Hai người hẳn là nên ở cùng một chỗ.”
“Con mang thai con của A Hàn, lí do gì mà không thể ngủ ở phòng chính.”
Đoạn Dịch Chân trợn mắt với Kỷ Nhiên: “Loại người này không xứng ngủ phòng chính, để nó ngủ ở kho cho nó biết mặt.”
“Mẹ ——” Dạ Lăng Hàn nhịn không được nói, vừa định phản bác, Dạ Vân Bình lên tiếng: “Hôm nay con đã đồng ý với ta như nào? Sao đã quên nhanh như vậy?”
Dạ Lăng Hàn nuốt lời định nói vào.
Hắn nhìn về phía Kỷ Nhiên: “Kỷ Nhiên, em dọn xuống kho đi.”