Dạ Lăng Hàn nhớ lại sự việc gần đây, hắn cảm thấy đang bị Kỷ Nhiên dắt mũi.
Kỷ Nhiên nói cái gì cũng có thể tác động đến suy nghĩ của hắn.
Đây không phải hiện tượng tốt!
Từ trước đến nay Dạ Lăng Hàn đều coi mình là trung tâm, trước nay đều là người khác nhún nhường với hắn, làm gì có chuyện hắn nhân nhượng ai?
Tay nắm chặt, xoá bỏ gương mặt của Kỷ Nhiên ra khỏi đầu.
Dạ Lăng Hàn nhìn Dạ Vân Bình nói: “Ba, con biết nên làm như nào. Ba mẹ về trước đi, con ở lại đây trông chừng Cam Duệ.”
Sắc mặt của Dạ Vân Bình hòa hoãn hơn nhiều: “Như này mới đúng! Thân là người thừa kế nhà họ Dạ, không thể để bất kì người nào chỉ tay năm ngón với con.”
Dạ Lăng Hàn miết tay, không cho ý kiến.
Đoạn Dịch Chân dặn dò nói: “Chăm sóc Tiểu Duệ cho tốt. Con đừng quên nó đang mang thai con của con. Nếu không thích thằng bé, cũng không thể cứ lạnh lùng với nó mãi như thế được.”
“Mẹ, con biết rồi”
Dạ Lăng Hàn quả thật rất nghe lời, cả ngày đều ở bên trông nom Cam Duệ.
Ở bệnh viện theo dõi ba ngày sau đó hắn mới trở về Dạ gia.
Kỷ Nhiên đứng trước cửa sổ, nhìn Dạ Lăng Hàn đỡ Cam Duệ từ trên xe xuống, hai người thân mật ghé vào cùng nhau.
Dạ Lăng Hàn ghé mắt nhìn Cam Duệ, như đang nói gì đó với cậu ta, khiến Cam Duệ cười đến loá mắt.
Hai người tay cầm tay nhìn cực kì hoà thuận.
Kỷ Nhiên rũ mắt xuống, tự giễu cười cười.
Kết hôn thì sao? Cậu vẫn như kẻ thứ ba rúc trong bóng tối nhìn người đàn ông mình yêu anh anh em em với người khác.
Trái tim nhói lên từng cơn, cùng với hận ý dày vò Kỷ Nhiên, khiến cậu hận chính bản thân mình.
Chuyện đến nước này rồi, thế mà cậu vẫn còn yêu Dạ Lăng Hàn.
Ái chi thâm, hận chi thiết!
Cậu hạ tiện đến cỡ nào mới có thể nhớ mãi không quên tên khốn như này?
Cam Duệ vừa vào cửa, Đoạn Dịch Chân liền cuống quít đi đến: “Tiểu Duệ, con đã về rồi! Cảm thấy sao rồi?”
“Bác gái, cháu đã đỡ hơn nhiều rồi.” Sắc mặt Cam Duệ rất trắng, làn da nhìn như trong suốt, thoạt nhìn trông vô cùng yếu ớt.
Đoạn Dịch Chân thấy cậu ta như vậy đau lòng muốn chết, kéo cánh tay cậu ta nói: “Về sau không được làm mấy chuyện hồ đồ như vậy nữa! Có điều gì cứ nói với A Hàn, nếu nó không để ý con xem bác có đánh chết nó không!”
“Bác gái, việc này không liên quan đến anh ấy, là cháu! Vấn đề của cháu.”
Cam Duệ hết lòng bao che cho Dạ Lăng Hàn càng khiến Đoạn Dịch Chân thêm đau lòng.
Hung hăng lườm Dạ Lăng Hàn: “Con xem, Tiểu Duệ đối xử với con thật là tốt, con cũng đối xử tốt với thằng bé một chút.”
“Mẹ! Con đối xử với em ấy rất tốt! Không tin mẹ hỏi em ấy xem.”
Dạ Lăng Hàn nhìn về phía Cam Duệ, nhích gần lại ôm lấy cánh tay cậu ta, cười khẽ hỏi: “Anh đối xử với em không tốt sao?”
Hơi thở Alpha trên người Dạ Lăng Hàn ập vào mặt bắn, khiến gương mặt tái nhợt của Cam Duệ phiếm hồng, ngại ngùng nói: “Tốt ạ.”
“Mẹ, mẹ xem! Em ấy nói tốt đó.”
Trong lúc lơ đãng Dạ Lăng Hàn ngước mắt, nhìn thấy bóng dáng ngạo kiều trên hành lang tầng hai.
Hắn cong môi môi, lập tức nắm lấy cánh tay của Cam Duệ, luồn tay xuống bế cậu lên.
Mắt Cam Duệ mở lớn, kinh ngạc: “Dạ…Dạ thiếu…”
“Tôi đỡ em ngồi xuống cởi giày.”
Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn còn ôn nhu hơn vừa nãy rất nhiều, khiến mặt Cam Duệ càng đỏ hơn.
Ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng lại không nhịn được cười lạnh.
Dạ Lăng Hàn đã cắn câu!
Kỷ Nhiên đứng trên tầng hai nhìn xuống, tất cả đều nhìn thấy.
Dạ Lăng Hàn cúi xuống, lấy dép đi trong nhà trong tủ ra, tự tay đổi cho Cam Duệ.
Cam Duệ cúi đầu nhìn Dạ Lăng Hàn, tình yêu trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Lúc Dạ Lăng Hàn ngẩng đầu lên nhìn thẳng cậu ta, hai người mắt đi mày lại không để ý đến người xung quanh.
Kỷ Nhiên nhìn cảnh này trong lòng khó chịu, cảm thấy buồn nôn cực kì.
Cậu che miệng, chạy đến phòng vệ sinh nôn khan.
Hôm nay cậu không ăn được cái gì, ăn gì cũng đều nôn sạch.
Cậu rửa mặt, thở hổn hển, trong đầu hiện lên cảnh vừa rồi Dạ Lăng Hàn giúp Cam Duệ đổi giày.
Đã từng, trước kia Dạ Lăng Hàn cũng từng giúp cậu đổi giày.
Thời điểm yêu đương nồng nàn nhất. Dạ Lăng Hàn đã vì cậu làm rất nhiều việc.
Mỗi ngày về nhà đều sẽ ôm cậu đến sofa, thay dép lê, tắm rửa giúp cậu, mặc quần áo cho cậu….
Nhưng hiện tại, tất cả đều thay đổi.
Kỷ Nhiên vặn vòi nước, sấp nước lên mặt, dòng nước lạnh lẽo khiến cậu tỉnh táo lên rất nhiều.
Tắt vòi nước đi ra khỏi nhà vệ sinh lại gặp Dạ Lăng Hàn với Cam Duệ.
Cậu không muốn đối mặt với bọn họ liền xoay người rời đi, nhưng Dạ Lăng Hàn không cho cậu như ý, lạnh mình gọi: “Đứng lại.”
Bước chân Kỷ Nhiên dừng tại chỗ, quay người lại, không có nhìn bất cứ người nào trước mặt.
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn vẫn luôn dính lên người cậu, thấy Kỷ Nhiên lạnh nhạt, trong lòng hụt hẫng không thôi.
Hắn cho rằng Kỷ Nhiên nhìn thấy cảnh hắn thân mật với Cam Duệ thì sẽ ghen tị rồi tức giận, nhưng cái gì cũng không có, Kỷ Nhiên giống như không nhìn thấy bọn họ, hoặc là nói, căn bản không để bọn họ vào mắt!
Đáy lòng như bị mèo cào, khó chịu muốn chết.
Hắn giữ chặt cánh tay Cam Duệ, kéo cậu ta ôm vào trong lòng ôn nhu hỏi: “Muốn uống sữa bò sao?”
Cam Duệ nhân cơ hội dựa vào hắn, mềm mại nói: “Bác sĩ nói uống sữa bò rất tốt với em bé, tôi sẽ uống nhiều một chút. Về sau bảo bảo sinh ra sẽ khoẻ mạnh xinh đẹp.”
Cam Duệ nói cái gì, một chữ Dạ Lăng Hàn cũng chẳng nghe thấy, lực chú ý của hắn dành hết lên người Kỷ Nhiên rồi.
Nhưng Kỷ Nhiên vẫn thờ ơ.
Không có vì hai người bọn họ nói chuyện mà phản ứng gì cả.
Dạ Lăng Hàn siết tay, nhìn với Kỷ Nhiên lạnh giọng nói: “Có bị điếc không? Không nghe thấy Tiểu Duệ muốn uống sữa bò à, mau đi pha sữa đi.”
Con ngươi đen nhánh của Kỷ Nhiên chậm rãi quay sang nhìn Dạ Lăng Hàn.
Đối diện với đôi mắt cậu, Dạ Lăng Hàn thấy rất đắc ý.
Nhìn xem! Khẳng định đang rất ghen tị.
Kỷ Nhiên nói: “Anh xác định muốn để tôi pha sữa bò cho cậu ta?”
“Tôi nói chưa đủ rõ sao?”
“Anh không sợ tôi bỏ thuốc độc chết cậu ta à?” Kỷ Nhiên cười lạnh ra tiếng, ánh mắt nhìn Cam Duệ tràn ngập lạnh lẽo.
Cậu có ngu cũng biết lần phát tình trước là Cam Duệ phái bảo tiêu đến để làm nhục cậu. còn cả chuyện cậu kết hôn với Dạ Lăng Hàn bị truyền ra cũng chắc chắn là do cậu ta làm.
Vị Cam thiếu gia này nhìn nhu nhu nhược nhược, không muốn tranh chấp gì thế mà lại đầy bụng tâm cơ.
“Em nói gì cơ?” Dạ Lăng Hàn không nghĩ tới Kỷ Nhiên sẽ trực tiếp nói như vậy.
Ngay lập tức Cam Duệ tỏ ra biểu hiện sợ sệt, ghé vào lòng Dạ Lăng Hàn cố nặn ra hai giọt nước mắt: “Dạ thiếu! Có phải cậu ấy muốn hại đứa nhỏ hay không?”
“Sẽ không!” Dạ Lăng Hàn nhẹ vỗ về Cam Duệ an ủi nói: “Cậu ta sẽ không làm như vậy.”
Kỷ Nhiên như nào Dạ Lăng Hàn biết rõ, miệng thì nói như thế thôi, kì thật không có tâm tư muốn hãm hại người khác bao giờ.
Cam Duệ ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi cũng thấy nhất định Kỷ Nhiên sẽ không gây khó dễ cho tôi. Kỷ Nhiên, vậy phiền cậu pha sữa bò cho tôi rồi.”
Nhìn khuôn mặt dối trá của Cam Duệ, Kỷ Nhiên không muốn ở cái nơi này một phút nào nữa, xoay người đi xuống dưới tầng.
Chỉ cần không nhìn thấy đôi cẩu nam nam này, cậu nguyện ý đi pha sữa.
Kỷ Nhiên lấy sữa bò trong bếp, đi lên tầng đưa cho Cam Duệ.
Dạ Lăng Hàn đưa tay nhận, đưa cho Cam Duệ, ôn nhu nói: “Uống chậm chút!”
Cam Duệ nhìn Dạ Lăng Hàn ngọt ngào cười, mới cầm lấy cái ly.
Nhìn hai người mắt đi mày lại Kỷ Nhiên chỉ thấy buồn nôn, cậu quay người đi về phòng.
Choang!
Âm thanh thứ gì đó bị vỡ phát ra.
Kỷ Nhiên quay đầu lại, nhìn Cam Duệ ôm bụng đổ vào lòng Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên trừng lớn mắt quát: “Kỷ Nhiên, em cho cái gì vào sữa bò rồi?”
Đầu Kỷ Nhiên ong lên, theo bản năng mà nói: “Tôi chẳng cho cái gì vào cả!”
“Dạ thiếu! Bụng tôi khó chịu quá!”
Cam Duệ dùng sức nắm lấy cánh tay của Dạ Lăng Hàn: “Đứa bé…đứa bé có bị làm sao không?”
Dạ Lăng Hàn đi đến, tát một cái vào mặt Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên lảo đảo rồi ngã xuống đất, đầu đập vào thanh chắn sưng to như cái bánh bao.
Đầu choáng mắt hoa, trước mắt đen sì, không thấy được bàn tay của Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn giống con thú mất kiểm soát, gào lên với Kỷ Nhiên.
“Em muốn hại chết Cam Duệ, muốn hại chết đứa bé trong bụng đúng không! Tại sao em lại độc ác đến vậy?”
Dạ Lăng Hàn không thể ngờ rằng Kỷ Nhiên sẽ tàn nhẫn như vậy, một đứa bé còn chưa ra đời cũng không buông tha.
“Tôi không có hạ độc cậu ta!”
Kỷ Nhiên chịu đựng cơn đau, nâng mắt nhìn về phía Dạ Lăng Hàn: “Tôi nói lần nữa, tôi không có hạ độc!”
Cam Duệ tay ôm bụng, nước mắt đầy mặt: “Kỷ Nhiên, tôi không có muốn đoạt Dạ thiếu với cậu! Tôi sinh đứa nhỏ xong sẽ rời đi ngay, tuyệt đối không cản trở hai người yêu đương! Tôi mang thai trước khi hai người kết hôn, nếu tôi biết hai người sẽ kết hôn, tuyệt đối sẽ không mang thai.”
Đoạn Dịch Chân nghe được tiếng động, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cam Duệ khổ sở.
“Tiểu Duệ!”
Bà ta chạy tới, đỡ lấy Cam Duệ: “Con làm sao vậy?”
“Bác cái!” Nước mắt Cam Duệ ồ ạt chảy xuống, khuôn mặt tái nhợt, trông cực kì đáng thương: “Vừa rồi cháu có uống sữa Kỷ Nhiên pha, bụng tự nhiên đau cực kì.”
“Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!” Đoạn Dịch Chân kêu lớn.
Người hầu lập tức đi gọi điện cho bác sĩ.
Đoạn Dịch Chân đỡ Cam Duệ về phòng.
Dạ Lăng Hàn túm tóc Kỷ Nhiên, cứ thế lôi vào trong phòng.
“Buông tay ra!”
Kỷ Nhiên đánh tay của Dạ Lăng Hàn, nhưng hắn ta không cho cậu cơ hội phản kháng.
Vừa kéo tới phòng Cam Duệ liền ném xuống đất.
Đoạn Dịch Chân nhìn thấy Kỷ Nhiên liền bực, đi đến đá vào người Kỷ Nhiên: “Mày đúng là cái loại sao chổi! A Hàn cưới mày đúng là xui tám đời, mày thế mà lại hạ độc Tiểu Duệ, xem tao có đánh chết mày không.”
Kỷ Nhiên bị đá trúng bụng, đau đến gập người lại.
Cậu căn bản không có hạ độc Cam Duệ, đó là sữa mới sao có thể đau bụng được.
Cam Duệ ngồi ở trên sô pha, ôm bụng, lạnh lùng nhìn Kỷ Nhiên trên mặt đất.
Dạ Lăng Hàn đứng ở một bên, không cảm xúc nhìn Đoạn Dịch Chân đánh Kỷ Nhiên. Bộ dạng thờ ơ của hắn mới là vũ khí tổn thương cậu nhất.
Đây là người đàn ông cậu yêu nhiều năm a.
Lúc trước mắt mù mới có thể đi thích hắn.