*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết là do mặt trời đã lặn nên nhiệt độ giảm xuống, hay do viên thuốc kia hết tác dụng, tôi bắt đầu cảm thấy toàn thân ớn lạnh
Lão Triệu cũng không có cách nào, đành đưa ra ý kiến nghỉ ngơi tại chỗ, đồng thời để Mao Khả Ngọc nghĩ cách giải quyết vấn đề thực phẩm.
Mao Khả Ngọc nhìn sắc trời, biết không thể đi tiếp nên cho tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó hắn dẫn theo sáu bảy người đi về khu rừng ở phía Bắc.
Trong lúc chúng tôi chưa hiểu đám Mao Khả Ngọc đi đâu, thì A Linh ở lại phụ trách chúng tôi tỏ vẻ đắc ý, nói: “Sư phụ tôi đưa bọn họ đi săn thú!” Tôi cũng không tin lắm: “Giữa mùa đông có chỗ nào mà săn được! Hơn nữa, chúng ta đi cả ngày đường2đến sóc cũng không thấy con nào, sư phụ của cô định săn thứ gì chứ?”
A Linh hừ một cái: “Dù sao cứ săn được là được, cam đoan sẽ không để các người ăn đói mặc rách!” Nghe giọng điệu A Linh tin tưởng đến thế, tôi cảm thấy cô ta có phải quá tự tin về sư phụ của mình không? Kết quả thực sự không ngờ, đám Mao Khả Ngọc lại bắt được một con vật không rõ là con gì, nhưng trông khá giống dê…
Kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã của những người này quả là không khoác lác, mấy người bọn họ không chỉ bắt được con mồi, còn không biết kéo từ đâu về một gốc cây khô, đốt lửa để mọi người cùng sưởi ấm
Lửa là nguồn nguyên liệu nguyên thủy mang đến cảm giác an toàn nhất, đặc biệt trong vùng9đất toàn là băng tuyết này
Ngoại trừ sưởi ấm, còn có thể nướng chín thịt..
Lão Triệu nhìn sinh vật đã chết không rõ là loài gì kia, lắc đầu nói: “Đây là một con hươu sừng đỏ đực, nó thuộc nhóm cần bảo tồn cấp quốc gia tại Trung Quốc.” Tôi cười khẽ: “Thật à? Không ngờ hôm nay chúng ta có may mắn ăn thịt thú quý hiếm!”.
Lúc này Mao Khả Ngọc và thuộc hạ dùng dao găm nhanh chóng mổ bụng con hươu sừng đỏ, nội tạng đẫm máu bị ném sang một bên..
Tôi nhìn cảnh này lại nghĩ đến những người gặp nạn lúc trước, dịch vị trong dạ dày trào lên, vội chạy sang một bên nôn khan.
Lão Triệu nhìn thấy thì cười tôi: “Không phải cậu thường xuyên nhìn thấy thi thể à? Sao định lực lại kém như thế?” Tôi nôn khan nửa ngày6cũng chẳng nôn ra được thứ gì, vì bây giờ trong bụng cũng chẳng có cái gì để mà nôn..
Đinh Nhất đưa cho tôi cốc nước để súc miệng, nhưng vừa nghĩ đến thứ nước bằng tan lạnh buốt răng đó, tôi dứt khoát từ chối, quay lại nói với lão Triệu: “Sao có thể giống nhau được?”
Lão Triệu buồn bực nói: “Có gì không giống chứ?”
Tôi thấy thịt hươu còn phải chờ nướng nữa, nên kéo lão Triệu đến ngồi cạnh đống lửa rồi nói: “Đương nhiên là không giống nhau, đây chính là tươi nguyên, đâu giống mấy cái đã lên men, phơi khô.” Lão Triệu không hiểu lắm, nhưng Đinh Nhất lại thấy buồn nôn, anh ta liên tục lắc đầu nói với tôi: “Tí nữa cậu có muốn ăn thịt hươu nữa không?”.
Tối cười xấu xa: “Vui một mình không bằng vui chung, bây giờ tôi0chia sẻ cảm giác của mình với mọi người, tốt xấu gì cũng giảm bớt cơn buồn nôn của tôi…”
Lão Triệu thấy tôi và Đinh Nhất lại chơi trò bí mật hai người, bèn thúc giục tôi nói ra: “Vậy cậu nhanh nói rõ cái gì tươi mới, cái gì lên men, cái gì phơi khô?” Tôi liền hắng giọng nói: “Thi thể vừa chết đi đương nhiên là vẫn còn tươi mới, sau khi chết mấy ngày bắt đầu bị phân hủy là lên men, chỉ còn lại đống xương cốt không phải là phơi khô sao.” Lão Triệu lộ vẻ buồn nôn: “Nếu so với lên men và phơi khô, anh chỉ có thể nhận tươi mới.”
Nhưng tôi lại lắc đầu: “Em thì ngược lại, cái em không chịu được chính là tươi mới, vì đó là trạng thái gần sự sống nhất, cũng là lúc linh hồn7còn chưa đi xa”
Trong lúc chúng tôi đang bàn luận về tình trạng khác nhau của từng giai đoạn thi thể, nhóm Mao Khả Ngọc đã đặt con hươu lên lửa bắt đầu nướng..
Không bao lâu sau, mùi thịt nướng thơm lừng tỏa ra
Lão Triệu lập tức nói với tôi: “Dừng lại đi! Chúng ta từ bây giờ đổi đề tài, đừng để ảnh hưởng đến anh, lát nữa còn phải ăn đấy” Thịt hươu cảm giác khá giống với thịt bò và thịt dê, mặc dù không mềm cho lắm, nhưng lại có hương vị khác, đặc biệt là trong thời điểm tất cả chúng tôi đều đang bụng đói cồn cào..
Con hươu sừng đỏ đáng thương nhanh chóng bị chúng tôi chia ăn hết, ngay cả phần nội tạng có thể ăn được cũng bị Mao Khả Ngọc nướng khô, chia cho mỗi người một ít, xem ra đây chính là lương khô dự trữ ngày mai của chúng tôi.
Vì chúng tôi đã giết con hươu sừng đỏ, Mao Khả Ngọc sợ mùi máu tanh sẽ dẫn dụ những động vật ăn thịt đến đây, cho nên hắn phân công người của mình thay phiên nhau trực đêm, đồng thời giữ lửa không bị tắt
Mặc dù Mao Khả Ngọc không để ba chúng tôi tham gia trực đêm, nhưng chúng tôi tự giác phân công nhau có một người canh gác
Cân nhắc đến tình trạng cơ thể tôi không tốt, Đinh Nhất và lão Triệu để tôi đi ngủ trước.
Nói thật, nằm cạnh đống lửa như thế này nhưng tôi cũng không biết có ngủ được hay không..
Đằng trước là lửa nóng, đằng sau là băng lạnh, chẳng khác gì là nằm giữa hai thế giới hoàn toàn khác nhau! Tôi định đến gần đống lửa một chút để hong khô quần áo thì mặt lại nóng lên, cách đống lửa xa một chút thì bị gió tuyết thổi lạnh thấu xương.
Nhưng nếu bạn đưa lưng về phía lửa thì lại sợ tia lửa bắn ra bay vào quần áo
Tóm lại đằng trước đằng sau, một nóng một lạnh khiến người ta càng bị giày vò hơn
Nhưng tôi đã quá mệt mỏi nên ngồi bên đống lửa ngủ mất từ lúc nào không biết! Cuối cùng Đinh Nhất sợ tôi bị lạnh, nên cởi áo lông trên người ra hong khô hộ tôi, nếu không ngày mai chắc tôi không mặc được nữa
Thế nhưng cứ cởi trần chui vào trong túi ngủ thì quá lạnh, thế là Đinh Nhất lại trải thêm túi ngủ của anh ta xuống dưới người tôi, tôi mới miễn cưỡng cảm thấy đỡ lạnh..
Không bao lâu lại ngủ thiếp đi
Một đêm không mộng, đến khi tôi chui ra từ trong túi ngủ thì trời đã sáng, nhưng đống lửa trước mặt tôi vẫn còn đang cháy…