Trong văn phòng, Dạ Lăng Hàn ngồi trước bàn làm việc màu gỗ trầm, một thân âu phục màu đen khiến hắn càng thêm lạnh lùng.
Nghe thấy Chu Tân nói, thần sắc của hắn có chút thay đổi, nhưng âm sắc không chút dao động nói: “Việc này tôi biết rồi, tổ tiết mục đã gọi điện qua.”
Chu Tân thấy hắn không có ý muốn nhìn, lại hỏi: “Dạ tổng, tiểu thiếu gia được quay đến rất nhiều lần. Ngài có muốn nhìn một chút không?”
“Không cần.” Dạ Lăng Hàn không ngẩng đầu, tiếp tục phê duyệt văn kiện: “Nếu không có chuyện gì mau ra ngoài.”
Chu Tân không đi, hắn muốn nói lại thôi: “Dạ tổng, tổ tiết vì tiểu thiếu gia mà tìm một người bạn cho cậu ấy. Người này là người đại diện của Tả Hựu Trạch ở bên nước Vân Lai.”
“Được, tôi biết rồi!” Dạ Lăng Hàn không có hứng thú, mí mắt cũng không thèm nâng lên: “Việc này không cần phải báo cáo rõ ràng, phái bảo tiêu đi theo trông chừng, đừng để Tuế Tuế gặp nguy hiểm là được. Đạo diễn bên kia tôi cũng đã nói qua rồi.”
“Dạ tổng……” Chu Tân do dự nói: “Tôi muốn nói là người này cơ, người đại diện này, cậu ta…cậu ta rất giống cậu Kỷ.”
Chu Tân nói xong, bàn tay đang kí văn kiện của Dạ Lăng Hàn đột nhiên dừng lại.
Hắn cúi đầu, trong đầu hiện ra khuôn mặt Kỷ Nhiên.
Gương mặt này, hắn đã nhớ suốt bốn năm nay, hơn một nghìn ngày đêm.
Thời điểm vừa mất đi Kỷ Nhiên, hắn chẳng khác gì người điên.
Chỉ cần một ánh mắt, một bóng dáng, một động tác hắn đều nghĩ đến Kỷ Nhiên.
Hắn không tin Kỷ Nhiên đã chết, hắn cảm thấy Kỷ Nhiên đang trốn ở đâu đó.
Nhưng hắn tìm rất lâu rất lâu, cuối cùng hắn mới hiểu được, Kỷ Nhiên thật sự đã chết, chết trong vụ nổ đó, tro cốt cũng không còn.
Những người giống em ấy thì sao? Chung quy vẫn không phải em ấy!
Ngòi bút màu đen gạch một đường lên văn kiện, cũng như vị trí trước ngực của Dạ Lăng Hàn, đen không thấy chút ánh sáng.
Kỷ Nhiên không còn nữa, thế giới của hắn trở nên ảm đạm không một tia sáng
Chu Tân lo sợ bất an đứng đó, cẩn thận mà đánh giá sắc mặt của Dạ Lăng Hàn.
Nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, điều này khiến cho Chu Tân cảm thấy hơi bất an.
Hắn mím môi, muốn nói gì đó để giảm bớt áp lực xung quanh, còn chưa nghĩ ra câu từ thích hợp thì đột nhiên nghe được bang một tiếng. Thanh âm kia như là đập vào ngực cậu, khiến trái tim của Chu Tân run rẩy không thôi.
Dạ Lăng Hàn quăng bút máy sang một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tân.
Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo giống như mây đen kéo đến khiến Chu Tân cảm thấy không khí xung quanh loãng đến khó thở.
“Cậu ta giống Kỷ Nhiên?” Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn càng thêm u lãnh, ngữ khí lạnh đến dọa người: “Tuỳ tiện nhìn một người cũng nói là giống Kỷ Nhiên sao? Trên thế giới này chỉ có một Kỷ Nhiên thôi, những người khác không xứng so sánh với em ấy.”
“Đúng! Đúng vậy!” Chu Tân cuống quít sửa miệng: “Dạ tổng, là tôi nhìn lầm.”
“Đi ra ngoài!” Dạ Lăng Hàn quát khẽ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chu Tân bước nhanh rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Đứng trên hành lang hắn mới cảm giác hô hấp trở nên thông thuận.
Nặng nề mà thở ra một hơi, Chu Tân cảm thấy quần áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.
Hắn liếc nhìn cánh cửa đóng chặt kia, cảm thấy bên trong cánh cửa chính là Tu La địa ngục.
Từ sau khi cậu Kỷ chết, tính tình của Dạ tổng càng ngày càng quái dị.
Trước kia đi khắp nơi tìm Kỷ Nhiên, chỉ cần hơi giống một chút sẽ bị tóm về xem.
Nhưng mà hiện tại lại không cho nói một câu.
Xem ra cậu Kỷ chính là vảy ngược của Dạ tổng, về sau không nên nhắc thì tốt hơn.
Chu Tân điều chỉnh lại tâm tình, quay về văn phòng.
Chu Tân đi rồi văn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, nhưng tâm tình của Dạ Lăng Hàn lại mãi không thể bình tĩnh được.
Hắn ngồi trên ghế, suy nghĩ đến xuất thần.
Trước mắt lại hồi tưởng lại ngày xưa hắn với Kỷ Nhiên yêu nhau.
Lúc ấy hắn khinh thường nhìn lại loại hồi ức này, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ tình yêu của Kỷ Nhiên dành cho hắn, mặc kệ Kỷ Nhiên mà làm rất nhiều chuyện không bằng cầm thú.
Thời điểm hoàn toàn tỉnh ngộ hắn mới biết được hắn đã sai đến mức độ nào.
Nhưng hết thảy đều đã quá muộn!
Hắn với Kỷ Nhiên không còn cái thứ gọi là sau này nữa.
Hắn hối hận, hắn thống khổ, hắn đau đớn…… Nhưng đến cơ hội đền bù hắn cũng không có.
Dạ Lăng Hàn ôm ngực, trái tim đã nát bắt đầu đau trở lại.
Hắn kéo áo sơmi ra, nhìn cái tên được khắc trên ngực đó trong mắt lại kéo ra tơ máu.
Kỷ Nhiên!
Em biết không?
Anh nhớ em.
Rất nhớ rất nhớ em!
*
Vân Dật với Tuế Tuế ở chung một tổ, thuộc tổ ăn không ngồi rồi, đi dạo lung tung.
Ba tổ khác đều ở nghiêm túc làm nhiệm vụ xin tiền, hai người hết cho bồ câu ăn xong thì đi câu cá, câu xong cá lại chạy đi chơi phi cơ bọt biển, vui đến quên trời đất.
Tả Hựu Trạch đỏ mắt nhìn, oán giận với đạo diễn: “Đạo diễn, ngài đừng có như vậy chứ. Để cho bọn họ gia nhập đội quân ăn xin này đi.”
Một phi cơ bọt biển bay về phía Tả Hựu Trạch, chuẩn xác đụng vào đầu cậu ta.
Vân Dật thoải mái nhìn đường lái của mình đâm rối loạn đầu tóc của Tả Hựu Trạch, không có tí áy náy nào.
Tả Hựu Trạch che trán kêu rên: “Chấn động não cấp 10 rồi, mau đền tiền a!”
Vân Dật nắm tay Tuế Tuế đi tới, nhàn nhạt nói: “Tuế Tuế, con cho anh ta một chút tiền đi.”
Tuế Tuế móc ra một đồng xu, nhét vào tay của Tả Hựu Trạch: “Anh ơi, cho anh nè!”
Tả Hựu Trạch cất tiền vào tay nải: “Anh chính là dựa vào đầu óc mà kiếm cơm, không có tiền mặt thì lấy tiền xu, ít cũng lấy.”
Đạo diễn: Người dân cả nước đều đang nhìn cậu đấy! Cầu cậu có liêm sỉ một chút a! Cậu Tả thịt tươi, cậu vác tay nải đi đâu vậy?
Vân Dật xòe tay ra: “Chê ít? Vậy trả đây!”
Tả Hựu Trạch vội vàng giữ chặt túi: “Đùa cái gì vậy! Tiền đã rơi vào túi của tiểu gia mà còn muốn đòi lại ư, không có cửa đâu!”
Sợ Vân Dật đòi tiền, Tả Hựu Trạch hô: “Khỉ nhỏ, mau theo đại thánh gia gia đi xin tiền!”
Một nhóm bạn nhỏ chạy lại đây, theo Tả Hựu Trạch rời đi.
Một nhóm nối đuôi nhau, chỗ nào giống đi xin tiền chứ, rõ ràng là đi ăn cướp mà.
Khu bình luận lại oanh tạc.
【 Ha ha ha! Trạch Trạch đây là chiếm núi làm vua sao? 】
【 Sao tôi lại cảm thấy giống như đang mang theo các em nhỏ đi cướp của quá zị? 】
【 Mấy đứa nhỏ này có thể bị dạy hư hay không? 】
【 Một xu cũng là tiền! Trạch Trạch nghèo đến cỡ nào chứ! Cười muốn rớt hàm! 】
【 Có ai để ý không? Anh trai nhỏ Vân Dật với bảo bối Tuế Tuế trông thật nhàn nhã quá đi.】
【 Tôi nhìn thấy cá vàng trong tay Tuế Tuế! Còn có đồ chơi làm từ đường kìa! 】
【 A a a a! Đáng yêu! Đáng yêu! Đáng yêu a! 】
【 Kì tiếp theo để tiểu ca ca làm khách mời thường trú đi! Có hai người bọn họ ở đấy tôi sẽ xem 100 kì. 】
【 Thật là kỳ lạ, rõ ràng không có nhiều phân cảnh lắm, vì sao vẫn thấy đẹp quá trời? 】
【 Bọn họ ở chung thật sự rất ăn ý nha, như bố con thật sự ấy. 】
【 Lầu trên, cậu lại ném bố ruột của Tuế Tuế đi đâu rồi! Dạ tổng với Tuế Tuế mới là bố con thật.】
【 Tôi có một ý tưởng lớn mật nha, tôi muốn xây CP anh trai nhỏ Vân Dật với Dạ tổng. 】
【 khiêng lên Lăng Vân CP đại kỳ. 】
【 Lăng Vân CP là cái quỷ gì? 】
【 Dạ Lăng Hàn X Vân Dật, còn không phải là Lăng Vân CP. 】
【 nói Lăng Vân CP cái gì, cậu thật là thiếu đánh! 】
【 Cậu nhầm sao? Dạ tổng là Alpha, Vân Dật cũng là Alpha, thành CP kiểu gì được? 】
【 hai công gặp nhau, tất có một người nằm dưới. 】
【 Thật xin lỗi! Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra một đống hình ảnh hổ sói vờn nhau rồi. Chảy nước miếng! 】
【 Dạ tổng với Vân Dật nếu ở bên nhau, các cậu đoán xem bọn họ ai trên ai dưới……】
【 Mau đem những cái hổ sói vờn nhau thu hồi đi! Chúng ta là người đứng đắn! Tôi cảm thấy, có thể là một người một lần. Cuối tuần chơi đoán số! 】
Vân Dật vẫn đang mải mê chơi cùng Tuế Tuế, đâu có biết người ta đang vội vàng tạo CP cho cậu.
Đạo diễn nhìn khu bình luận đến hăng say, ông quay sang nói với phó đạo diễn: “Tôi có một ý tưởng lớn mật. Nếu mời Dạ tổng đến một kì, tập đó ắt hẳn sẽ rất bùng nổ!”
Phó đạo diễn liếc mắt nhìn ông: “Tiết mục có thể bùng nổ hay không tôi không biết, nhưng Dạ tổng sẽ nổ thật đấy. Với tính của Dạ tổng, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ cùng tuỳ tiện ghép CP với người khác chắc?”
Đạo diễn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cảm thấy vừa rồi mình thật lớn mật.
Toàn bộ hành trình Vân Dật và Tuế Tuế chỉ có chơi, chơi đến hết một tập luôn.
Tính cách của Tả Hựu Trạch siêu cấp hoạt bát, đương nhiên rất được các bạn nhỏ yêu thích, cuối cùng bầu phiếu cho cậu ta không chút chần chừ, thành công đi vào kì thứ hai.
Sau khi tiết mục chấm dứt, Tả Hựu Trạch tạm biệt Khi Chuẩn với Lý Cam Huyên, nói là sẽ giữ liên lạc.
5 giờ rưỡi chiều, nhà trẻ tan học.
Đây là nhà trẻ tinh anh, học sinh nhận vào không nhiều lắm.
Không lâu sau, các bạn nhỏ trong lớp đã lục tục đi về, nhưng chỉ có Tuế Tuế vẫn ngồi trong phòng học.
Vân Dật đi đến cạnh bé hỏi: “Hôm nay ai đến đón con?”
Tuế Tuế nói: “Bố của con, ngày nào bố cũng đến đón con.”
Vân Dật nhíu mày nói: “Bố của con đến muộn vậy sao?”
“Không ạ! Mỗi ngày đều đón đúng giờ ạ.” Tuế Tuế thấy phòng học trống rỗng, ngoại trừ bé thì không còn bạn học nào. Bé cau mày nói: “Lạ quá! Sao bố vẫn chưa có tới?”
Vân Dật xoa đầu bé: “Đừng gấp! Để chú đi hỏi giáo viên xem.”
Vân Dật tìm thấy một giáo viên bèn hỏi: “Thầy Cao, người nhà của Tuế Tuế vẫn chưa có tới, ngài gọi điện hỏi xem được không?”
Thầy Cao nói: “Đã gọi rồi nhưng không có ai nghe máy. Chúng tôi chỉ có một phương thức liên lạc là số của Dạ tổng. Hiện tại số này gọi mãi không được, đành để Tuế Tuế chờ một lát, cũng có thể là đang tắc đường.”
Vân Dật trầm mặt, chỉ có thể cùng chờ với Tuế Tuế.
Tả Hựu Trạch tẩy trang xong đi đến đây, nhìn thấy Vân Dật liền gọi to: “Anh Dật, em xong rồi! Quay về khách sạn thôi!”
Vân Dật nói: “Cậu với tài xế về trước đi, tôi ở lại đây một lúc nữa.”
Tả Hựu Trạch nghi hoặc nói: “Sao anh lại không đi cùng em?”
“Người nhà Tuế Tuế vẫn chưa tới, tôi ở lại với thằng bé chờ một lát.”
“Không phải có thầy cô ở đây rồi sao?” Tả Hựu Trạch cảm thấy Vân Dật đối xử với Tuế Tuế quá nhiệt tình, cảm giác như đang chăm con của anh vậy.
Vân Dật nói: “Tôi ở lại đây, cậu mau về trước đi.”
Tả Hựu Trạch không hỏi nhiều nữa, cùng trợ lí lên xe đi về.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 7 giờ, vẫn không có người đến đón Tuế Tuế.
Tuế Tuế vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa, đáy mắt không nhịn được mất mát.
Trong lòng Vân Dật rất tức giận.
Tên họ Dạ này không đáng tin chút nào, bản thân không thể đón con thì không biết gọi cho thầy cô ở đây một câu hay để tài xế đến đón sao?
Dạ gia giàu như thế chẳng lẽ không có nổi một tài xế!
Vân Dật dắt tay Tuế Tuế nói: “Tuế Tuế, đói bụng không? Chú đưa con đi ăn cơm đã nhé.”
Tuế Tuế lắc đầu: “Con phải đợi bố! Nếu bố đến không nhìn thấy con sẽ rất lo lắng.”
“Mặc kệ hắn! Là hắn lỡ hẹn trước!” Ngữ khí của Vân Dật hơi cao lên: “Chúng ta đi ăn cơm đã, chờ đến lúc hắn đến thì để hắn tới tìm chúng ta.”
Nhà trẻ có bữa tối, buổi trưa Tuế Tuế ăn hơi ít nên lúc này thật sự đói bụng.
Bé do dự không biết nên làm cái gì bây giờ.
Vân Dật bế bé lên, nhìn thầy giáo nói: “Thầy Cao, tôi đưa Tuế Tuế đến nhà ăn ăn cơm. Nếu Dạ Lăng Hàn tới thì bảo hắn gọi cho tôi nhé.”
Vân Dật đưa danh thiếp của mình cho thầy Cao sau đó bế Tuế Tuế đi ăn cơm.
Hai người vừa đi ra khỏi nhà trẻ, Tuế Tuế đột nhiên kêu lên: “Chú, đó là xe của bố con.”
Vân Dật nhìn theo hướng bé chỉ, nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở cổng trường.
Nương theo đèn đường cậu cố nhìn người ở trong xe.
Mau tới đây, vì sao không tới đón con chứ!
Đây là kiểu bố rác rưởi gì thế? Cứ như thế mà ném con đợi ở nhà trẻ?
Vân Dật giận từ trong tâm, ôm Tuế Tuế đi qua.
Cậu đi đến buồng lái, dùng sức kéo cửa ra.
Một mùi rượu gay mũi ập vào mặt khiến Vân Dật cau mày.
Trên tay lái có một người nằm sấp, nhìn tình hình hẳn là uống say ngủ rồi.
“Bố ơi!” Tuế Tuế cúi người, tay nhỏ đẩy đẩy người đàn ông: “Bố ơi, bố tỉnh dậy đi!”
Nghe thấy Tuế Tuế kêu “Bố ơi”, Vân Dật kinh ngạc không thôi, ánh mắt lập tức trầm xuống: “Tuế Tuế, đây là bố của con sao?”
“Vâng, là bố của Tuế Tuế!” Tuế Tuế thở dài: “Bố lại uống say rồi!”
Vân Dật siết chặt nắm tay, nhịn để không đấm cho hắn một trận: “Bố con thường xuyên uống rượu sao?”
“Mỗi lần bố nhớ mẹ con là lại uống rượu, uống say khướt.”
Tuế Tuế nói: “Hôm nay hẳn là bố lại nhớ mẹ con.”
Đáy mặt Vân Dật chợt rung động, nhưng nhanh chóng bình thường.
Trong xe không có tài xế hay trợ lý, sau khi Dạ Lăng Hàn uống say một mình lái xe đến đây, vạn nhất trên đường phát sinh cái gì ngoài ý muốn, Tuế Tuế phải làm sao bây giờ?
Lấy mạng mình ra đùa giỡn, người như vậy căn bản không có trách nhiệm.
Vân Dật nhịn không được tức giận, hung hăng đẩy một cái, đẩy người đàn ông ngã sang ghế phụ.
Cậu trầm giọng quát: “Tỉnh!”
Cơ thể của Dạ Lăng Hàn va vào ghế phụ, tỉnh táo hơn một ít.
Hắn chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mông lung.
Trong lúc hoảng hốt, hình như hắn nhìn thấy Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên đeo khẩu trang, không nhìn thấy mặt cậu. Nhưng cặp mắt kia hắn vĩnh viễn sẽ không quên.
Mỗi lần Kỷ Nhiên tức giận, sẽ dùng ánh mắt này nhìn hắn.
“Nhiên Nhiên ——” Dạ Lăng Hàn giật giật môi, nói ra cái tên hắn đã gọi cả nghìn lần nhưng không có ai đáp lại hắn.
“Nhiên Nhiên ——”
“Em là Nhiên Nhiên ——”
Dạ Lăng Hàn đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy eo Vân Dật, ôm thật sự rất chặt.
Chương này thấy Kỷ Nhiên đáng yêu vch >
À mà cái xưng hô vợ chồng mẹ con ấy là nguyên bản ấy nhé, không phải tớ sửa đâu.