Hai người nhìn nhau không quá hai giây, Tần Châu còn chưa kịp hiểu Lâm Dị đang xảy ra chuyện gì thì chợt nhận thấy cậu đang có ý định đứng dậy.
Hắn lại tiếp tục dùng sức đè Lâm Dị trở lại vị trí cũ.
Nhưng động tác này vừa mới nãy thôi trông rất đơn giản bỗng nhiên trở nên khó khăn hơn, giống như thứ Tần Châu vừa trấn áp ban đầu đang là con thỏ bỗng hoá thành thú dữ.
Cho dù lực tay của Tần Châu có khoẻ đến mấy, muốn áp chế một con dã thú cũng rất khó nhằn.
Phía sau toà nhà ba tầng, bệnh nhân vẫn đang đứng ở đó, viện trưởng Chu đứng cách bọn họ một đoạn chứ chưa tiến hẳn vào toà nhà ba tầng. Chỉ cần hai người điều chỉnh lại tư thế cúi thấp người này một chút thôi, sẽ rất dễ bị phát hiện, huống chi Lâm Dị còn đang muốn đứng hẳn dậy.
Tần Châu đành phải dùng thêm sức, nhưng dường như chẳng ăn thua gì với Lâm Dị, cậu nhanh chóng thoát khỏi tay hắn dễ như trở bàn tay.
Sau khi thất bại, Tần Châu thấy Lâm Dị sắp sửa đứng dậy, ngay giây tiếp theo, hắn đột ngột lao về phía Lâm Dị, bởi vì tốc độ quá nhanh nằm ngoài phản ứng của Lâm Dị, cho nên đã thành công đè được Lâm Dị dưới người mình.
Tần Châu kê một tay sau đầu cậu, mặc cho mu bàn tay bị tổn thương do phải tiếp xúc với mặt đất gồ ghề, hắn cúi người xuống trấn áp Lâm Dị, ngăn cản cậu đẩy ngã mình.
Bất chợt một bàn tay đặt lên vai, Lâm Dị tóm lấy vai hắn, kẹp chặt.
Tần Châu dường như có thể nghe được tiếng xương cốt của mình bị Lâm Dị bóp chặt đến mức kêu “răng rắc”, hắn “shh” lên một tiếng, cúi đầu nhìn Lâm Dị đang nằm bên dưới người mình.
“Nhóc thiên tài, để tôi nhắc nhở em thêm lần nữa, người tham gia giết người tham gia là vi phạm quy tắc đấy.”
Không biết Lâm Dị nghe lọt được từ nào trong lời nói của hắn, Tần Châu cảm thấy lực bóp trên bả vai mình dần yếu đi.
Mặc dù đã giải quyết xong nguy cơ xương cốt bị bóp nát, nhưng Lâm Dị vẫn không buông tay, ngược lại cậu đè lòng bàn tay lên bả vai Tần Châu, có ý định đẩy Tần Châu xuống.
Nhưng trước khi kịp làm vậy, Tần Châu đột nhiên dùng tay còn lại che kín mắt Lâm Dị.
Tại cuộc họp sau khi kết thúc Thế giới Quy tắc 2-6, Âu Oánh đã từng đề cập đến sự kỳ lạ của Lâm Dị, cô nói mỗi lần Lâm Dị căng thẳng đều sẽ rơi vào trạng thái lạc trong cõi thần tiên.
Bản thân Lâm Dị cũng thừa nhận điều này.
Âu Oánh nói lúc đó Lâm Dị như người mất hồn trở về phòng, mặc kệ cô và Trình Dương có gọi cậu thế nào, Lâm Dị cũng không trả lời, ngược lại cậu chỉ leo lên giường rồi nhắm mắt lại.
Sau khi Lâm Dị nhắm mắt, mọi thứ trở về bình thường.
Bây giờ Tần Châu đang che kín mắt Lâm Dị, hắn có thể cảm nhận được đôi mắt Lâm Dị đang nhắm lại, lông mi cọ vào lòng bàn tay hắn gây ra cảm giác hơi ngưa ngứa.
“Đừng căng thẳng.” Giọng nói của Tần Châu vang lên nhẹ nhàng nhưng kiên định, hắn nhìn Lâm Dị nói: “Tôi cam đoan với em, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì cả, tôi sẽ đưa em thoát khỏi đây.”
Tần Châu cảm nhận được lông mi cọ vào lòng bàn tay mình khẽ run lên.
Lâm Dị vẫn đáp lại lời cam đoan của Tần Châu bằng sự im lặng, tuy bàn tay vẫn đặt trên bả vai hắn nhưng không còn ý định đẩy hắn ra nữa. Biểu cảm đờ đẫn cuối cùng cũng có sự thay đổi, đôi môi cậu mím lại, cơ thể trở nên căng cứng.
Lâm Dị đã trở lại.
Nhưng vừa mới quay trở lại đã phải gặp tình cảnh như này, khiến Lâm Dị có chút hoảng sợ.
Chưa nói đến việc Tần Châu có phát hiện ra sự tồn tại của “nó” hay không, bị Tần Châu đè nặng thế này, Lâm Dị có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và tiếng trái tim đập của hắn
A a a a a, chết tiệt, sao mày lại xuất hiện đúng lúc này vậy hả?
Mặc dù thâm tâm cậu đang thầm gào thét, nhưng trên mặt lại không dám thể hiện cảm xúc gì ra, tốt hơn hết bây giờ nên tiếp tục giả vờ, thứ nhất có thể giải quyết được nỗi xấu hổ lúc này, thứ hai là để biết Tần Châu có nghi ngờ gì cậu hay không.
Thấy Lâm Dị không còn phản kháng nữa, Tần Châu hỏi: “Cảm thấy ổn hơn chưa?”
Lâm Dị tiếp tục im lặng.
Tần Châu nói: “Căn phòng ở tầng hai có mười chiếc bình thủy tinh, trong đó có tám chiếc chứa kỳ nhông mexico, sao biển, kỳ giông, giun dẹp, thuỷ tức, hải sâm, sao rổ và bạch tuộc biến hình. Còn lại hai chiếc trống rỗng. Tôi đoán ban đầu nó chứa giun đất và sứa lược, đây đều là những động vật tái sinh. Nếu những động vật này là đạo cụ cho để hoán đổi cơ thể thì tại sao lại có mười chiếc bình thủy tinh? Chúng ta chỉ có chín người mà thôi, nhóc thiên tài, em nghĩ sao.”
Lâm Dị: “…”
Lâm Dị nghĩ có lẽ Tần Châu đã phát hiện được gì đó rồi.
Tần Châu buông lỏng tay, nhìn chằm chằm Lâm Dị nói: “Phản ứng khi gặp căng thẳng của mỗi người là khác nhau. Đừng cho rằng đó là khiếm khuyết của bản thân mà xấu hổ.”
Lâm Dị bất đắc dĩ mở to mắt, gặp phải ánh mắt của Tần Châu thì lại cuống quít quay đầu đi: “Ừm.”
Sau khi chắc chắn Lâm Dị không còn ý định đứng dậy nữa, Tần Châu mới nói: “Nhóc thiên tài, phiền em nhấc đầu lên một chút.”
Lâm Dị: “Dạ? À!”
Cậu nhanh chóng nhấc đầu lên, Tần Châu rút bàn tay kê dưới đầu cậu ra.
Lâm Dị nhìn thấy mu bàn tay Tần Châu bị rách toạc chảy máu.
Cậu cảm thấy rất áy náy: “Đàn anh, cái đó, em…”
Tần Châu phẩy phẩy tay hai lần, bàn tay kê ở dưới đầu Lâm Dị có chút tê mỏi. Sau khi đỡ hơn, hắn cũng không đè Lâm Dị nữa.
Tần Châu ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà ba tầng, viện trưởng Chu đã đi vào trong, thuận lợi tiến tới phòng 103.
Lúc Tần Châu đang quan sát, viện trưởng Chu đi tới bên cửa sổ rồi kéo rèm lại.
Hắn lại nhìn sang những phòng bệnh khác, sau khi viện trưởng Chu tiến vào tòa nhà, những bệnh nhân khác cũng lần lượt trở lại giường của mình.
Lâm Dị ở bên cạnh giờ mới từ dưới đất bò dậy, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh hắn.
Tần Châu liếc nhìn Lâm Dị, cậu vẫn cúi gằm mặt không dám nhìn hắn.
Hắn khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Đạo cụ đêm nay, hẳn là bạch tuộc.”
Bình thuỷ tinh mà Tần Châu đập vỡ chứa bạch tuộc, hắn nói: “Ngoài việc có chín người tham gia nhưng lại có tận mười loại động vật tái sinh, còn có một điểm đáng ngờ khác. Động vật tái sinh là công cụ quan trọng trong việc hoán đổi sinh mệnh, nhưng chỉ cần một loại giun đất là đủ rồi mà, tại sao lại cần chuẩn bị tới tận mười loại động vật tái sinh khác nhau chứ? Hơn nữa giun đất đã được sử dụng trên người Trịnh An Kiến. Trong số mười loại, chỉ có giun đất là cần tới bùn đất, tại sao viện trưởng Chu còn cần phải đào thêm đất trong vườn cỏ nữa? “
Lâm Dị chẳng nghĩ nổi được đáp án, bèn đưa mảnh giấy mình viết lúc ở trong nhà xác cho Tần Châu. May mà cậu có viết một tờ giấy, chứ bây giờ cậu thực sự rất ngại phải giao tiếp với Tần Châu luôn.
Tần Châu nhanh chóng xem qua tờ ghi chú của cậu, sau đó nói: “Nhóc thiên tài, chừng này manh mối chắc là đủ rồi, lần này chúng ta hoán đổi nhiệm vụ đi.”
Lâm Dị: “Gì ạ?”
Tần Châu nói: “Em tìm tuyến chính của Thế giới Quy tắc 16-8 đi, để tôi tìm quái vật 16-8 cho.”
Tần Châu dạy Lâm Dị cách để tìm được tuyến chính: “Tương tự ba vấn đề mà tôi vừa nêu, em hãy thu thập tất cả manh mối lại rồi chọn ra những điểm đáng ngờ, với mỗi điểm đáng ngờ đó hãy đặt ra từ ba đến năm giả thuyết, càng nhiều càng tốt. Đừng lo về tính logic, vô lý đến mức nào cũng được. Sau đó tiếp tục loại trừ những giả thuyết bất khả thi. Rồi kết nối những giả thuyết còn sót lại, khả năng cao sẽ tìm được đáp án đúng. Cuối cùng việc cần làm là kiểm chứng câu trả lời.”
Lâm Dị gật đầu, sau đó hỏi: “Đàn anh, có phải trong lòng anh đã có đáp án về quái vật 16-8 rồi đúng không?”
Tần Châu nói: “Dựa vào quy tắc tử vong mà em tìm được.”
Lâm Dị hiểu rõ: “Ôn Hiểu Phương?”
Quái vật sẽ không để quy tắc tử vong tìm đến chúng, nhưng tình trạng bệnh tình của bệnh nhân trở nặng lại là điều không ai có thể kiểm soát được, kể cả quy tắc tử vong còn một điều kiện nữa là rung chuông, nhưng cách an toàn nhất để tránh được quy tắc tử vong là chăm sóc bệnh nhân sao cho bệnh tình của họ luôn ổn định.
Trong số chín bệnh nhân, người có tình trạng ổn định nhất là bệnh nhân 202. Bệnh nhân 202 – người từng thất bại trong phẫu thuật thẩm mỹ, thực ra ngay từ đầu trông đã có vẻ hơi lạc quẻ so với những bệnh nhân khác rồi, mà Ôn Hiểu Phương chính là hộ lý chăm sóc bệnh nhân 202.
Tần Châu gật đầu, sau đó nói: “Đến lúc trở về rồi.”
Cả hai đã ở bên ngoài quá lâu, cũng gần đến giờ bệnh nhân 203 và bệnh nhân 303 tỉnh lại. Nếu bọn họ vẫn chưa tỉnh lại thì có thể là do chức năng cơ thể quá kém, như vậy phải mau chóng tìm cách chữa trị, nếu bệnh nhân chết thì sẽ tương đương với việc bọn họ giết chết NPC.
Cũng giống như nếu một người tham gia giết một người tham gia khác, nếu NPC chết vì bọn họ, thì ắt bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt.
Hai người bí mật trở về phòng của mình, sau khi Lâm Dị trở về phòng 203, cậu bỗng khựng lại. Dấu vết do cậu để lại lúc dùng ether đánh mê bệnh nhân 203 đã biến mất, nhớ lại lúc nãy Tần Châu có bảo hắn đã quay lại chỗ này…
Tần Châu thay cậu dọn dẹp.
Lâm Dị sờ mũi.
Đúng là một đàn anh đáng tin cậy.
Cậu đến kiểm tra bệnh nhân 203. Hơi thở của bệnh nhân 203 đã ổn định hơn rất nhiều. Lâm Dị mở rộng cửa sổ để không khí trong lành tràn vào phòng nhiều hơn.
Vừa dứt động tác, bỗng tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Lâm Dị vốn định làm ngơ, nhưng tiếng gõ cửa cứ vang mãi không ngừng.
Lâm Dị suy nghĩ một chút, hỏi: “Ai?”
“Thời Toàn.” Giọng của Thời Toàn từ ngoài cửa truyền vào.
Lâm Dị hỏi: “Có chuyện gì?”
Thời Toàn hỏi: “Có gì để ăn không? Tôi đói quá.”
Lâm Dị cảm thấy kỳ quái, tự dưng nửa đêm nửa hôm lại đi tìm đồ ăn, nhưng đúng lúc cậu đang muốn xác nhận một thứ trên người Thời Toàn. Bà lão 102 có một lỗ kim khoảng 8 mm trên đỉnh đầu, cậu muốn biết liệu Thời Toàn có như vậy hay không.
Lâm Dị suy nghĩ một chút, quyết định mở cửa, lần trước đi leo núi, bệnh nhân 203 xin viện trưởng Chu một ít đồ ăn, Lâm Dị cũng chẳng ăn nên đã mang về.
Dù sao cậu cũng biết quy tắc tử vong và đã có suy đoán về con quái vật 16-8 rồi, Lâm Dị đánh cược, đi tới mở cửa.
Hai mắt Thời Toàn sáng lên: “Có sao? Có gì ăn sao?”
“Để tôi lấy cho cô.” Dáng người Lâm Dị khá cao, lúc cậu nói, ánh mắt vừa nhìn xuống đỉnh đầu của Thời Toàn. Nhưng vì tóc cô khá dày nên cũng chẳng rõ là có lỗ kim hay không.
Lâm Dị đưa bánh mì đưa cho cô, nói: “Trên đầu cô có gì kìa?”
Thời Toàn sờ sờ đầu, sao đó nhìn xuống tay mình: “Làm gì có.”
Lâm Dị nói: “À, tôi nhìn nhầm.”
Thời Toàn xé bánh mì ăn trước mặt Lâm Dị, nhưng vẻ mặt của cô ta nhìn trông có vẻ không thỏa mãn được cơn đói bằng việc ăn bánh mì.
“Tôi…” Lâm Dị nói: “Tôi đi ngủ trước nhé.”
Thời Toàn vẫn đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, trong miệng nhai nhồm nhoàm: “Ừa.”
Lâm Dị đóng cửa lại, nhìn sang bệnh nhân 203 một lượt sau đó trở lại phòng bệnh, nằm xuống chiếc giường hẹp.
Lúc Thời Toàn sờ tóc, Lâm Dị nhìn thấy trên đỉnh đầu của cô có hai lỗ kim.
Cậu không hiểu vì sao bà lão 102 chỉ có một lỗ kim trên đỉnh đầu, trong khi Thời Toàn lại có hai tận hai lỗ.
Tối nay đúng là đã phát hiện được rất nhiều manh mối phức tạp.
Bất chợt Lâm Dị nghĩ tới phương pháp Tần Châu dạy cho mình, cậu quyết định áp dụng nó vào thực tiễn.
Đầu tiên cậu thử tìm ra những điểm đáng ngờ rồi đặt giả thuyết cho câu hỏi của Tần Châu.
Tại sao chỉ có chín người tham gia mà lại có tận mười chiếc bình thủy tinh?
Giả thuyết 1: Có mười người tham gia
Giả định 2: Đạo cụ dự phòng nếu thất bại
Giả thuyết 3: Viện trưởng Chu tự chuẩn bị cho chính mình
Một con giun đất là đủ rồi, tại sao còn phải chuẩn bị tới tận mười loại động vật tái sinh khác nhau làm gì?
Giả thuyết 1: Viện trưởng Chu có sở thích tìm kiếm cái lạ
Giả thuyết 2: Viện trưởng Chu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên số tròn chục
Giả thuyết 3: Viện trưởng Chu đang thử nghiệm xem loại động vật tái sinh nào có tác dụng hơn
Gần như thời điểm Lâm Dị đưa ra giả định cho hai câu hỏi này, cậu đã loại bỏ luôn những điều không thích hợp
Hai nghi vấn còn sót lại tình cờ đều là giả thuyết thứ ba. Ghép lại với nhau sẽ là: Viện trưởng Chu đang thử nghiệm xem loại động vật tái sinh nào có tác dụng, một trong mười loại tái sinh còn lại đó sẽ là của viện trưởng Chu.
Nhưng rõ ràng là có một nghịch lý trong kết luận này, nếu sử dụng động vật tái sinh cho bệnh nhân thì mỗi lần như vậy sẽ hao hụt dần, vì thế nên Tần Châu mới nhìn thấy hai chiếc bình thủy tinh trống rỗng, ban đầu ở đó chứa là giun đất và sứa lược.
Nếu như viện trưởng Chu phát hiện trong quá trình thí nghiệm phát hiện một loại động vật tái sinh nào đó có ích, chẳng hạn như giun đất, nhưng gã đã sử dụng nó trên người Trịnh An Kiến rồi, nếu muốn sử dụng lại thì phải làm sao chứ?
Lâm Dị lập đưa ra giả thuyết cho nghi vấn thứ ba của Tần Châu.
Vì sao viện trưởng Chu lại phải đào đất trong vườn cỏ?
Giả thuyết 1: Có niềm yêu thích đặc biệt với bùn đất
Giả thuyết 2: Để tìm thêm giun đất
Giả thuyết 3: Cung cấp cho giun đất đang sống trong cơ thể của Trịnh An Kiến.
Giả thuyết 1 nhanh chóng bị Lâm Dị bác bỏ, nếu viện trưởng Chu có sở thích đặc biệt với bùn đất, khiến gã thức khuya để đào đất trong vườn cỏ, thì khi trò chuyện với Lâm Dị, gã sẽ không nói về lịch sử mà là bàn chuyện liên quan đến thổ nhưỡng. Có vẻ viện trưởng Chu yêu thích lịch sử hơn thổ nhưỡng.
Giả thuyết 2 cũng bị loại bỏ ngay lập tức, giun đất thích sống ở nơi đất ẩm, tơi xốp, giàu chất hữu cơ, còn vườn cỏ hàng ngày tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, đất cằn cỗi, nhiệt độ quá cao, không thích hợp cho giun đất sống.
Vì vậy, còn lại giả thuyết thứ ba.
Lâm Dị nhớ lại sự kỳ lạ của Trịnh An Kiến, ăn lá trà để qua đêm, sợ ánh sáng.
Nếu viện trưởng Chu đào đất từ bãi cỏ rồi cho Trịnh An Kiến dùng, thì miếng thịt của bệnh nhân 101 mà gã cắt ra hẳn là chuẩn bị cho Thời Toàn.
Sứa lược là động vật ăn thịt.
Chẳng trách Thời Toàn không có hứng thú với bánh mì.
Nghĩ đến đây, Lâm Dị đột nhiên ngồi dậy.
Nếu thịt của bệnh nhân 101được chuẩn bị cho Thời Toàn thì tại sao Thời Toàn vẫn còn đói?
Có phải vì viện trưởng Chu đi tìm Trương Vân Nham và bệnh nhân 103 nên chưa có thời gian cho Thời Toàn ăn không?
Nếu không được ăn thì Thời Toàn sẽ thế nào?
Sắc mặt Lâm Dị cứng đờ.
Săn mồi.