Tần Châu không những đợi cậu mà còn tới nhà xác tìm cậu nữa.
Lâm Dị đoán, khi cậu đang trốn trong hòm lạnh ướp xác thì Tần Châu đã tới tìm cậu.
Quả thực là vậy, lúc Tần Châu nhìn qua ô cửa kính, hắn chỉ nhìn thấy viện trưởng Chu, chứ không nhìn thấy Lâm Dị. Tần Châu nghĩ rằng Lâm Dị đã trở về tòa nhà ba tầng trước rồi, dù sao cả hai đều không ước lượng được thời gian chính xác nên chỉ có thể tự nhẩm đếm hai mươi lăm phút.
Lúc Tần Châu trở về, bởi vì trong lòng vẫn còn vướng nhiều bận tâm, cho nên hắn đã đi đến phòng 203 xác nhận xem Lâm Dị có thật là đã quay trở về hay không.
Dừng lại trước cửa phòng 203, Tần Châu không nghe thấy trong phòng có bất cứ động tĩnh gì.
Lúc bọn họ lẻn ra ngoài có chút vội vàng, vì vậy nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì đó.
Nếu Lâm Dị quay lại, chắc chắn cậu sẽ dọn dẹp phòng bệnh, hô hấp của Tần Châu ngưng trệ, lập tức xoay người muốn đi tìm Lâm Dị.
Lâm Dị thấy Tần Châu không trở về ngay mà đứng đợi cậu, nên cảm thấy cực kì lo lắng.
Nhận ra sự sốt ruột của Lâm Dị, Tần Châu an ủi: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không tỉnh lại sớm như vậy đâu.”
Tần Châu đang định quay đi tìm Lâm Dị, vừa bước được hai bước, hắn trở lại đẩy cửa phòng 203 ra. Liếc nhìn giường bệnh thì thấy bệnh nhân 203 vẫn nằm yên một chỗ, chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Tần Châu đi tới, đưa tay sờ thử chóp mũi bệnh nhân 203.
Hô hấp hỗn loạn, bị tăng không khí.
Có lẽ bởi vì chức năng thể chất kém cho nên hắn vẫn đang trong tình trạng hôn mê vừa và sẽ không tỉnh lại trong một thời gian.
Tần Châu từ bỏ ý định tăng lượng ether để câu giờ cho Lâm quay lại, hắn ra khỏi phòng 203 rồi trở về phòng 303. Bệnh nhân 303 cũng không khác bệnh nhân 203 là bao, anh ta vẫn đang trong tình trạng hôn mê vừa. Sau khi xác nhận bệnh nhân 203 và 303 ít nhất nửa giờ nữa mới tỉnh lại, Tần Châu không chút do dự rời khỏi tòa nhà ba tầng.
Hắn vốn định đi đến nhà xác tìm Lâm Dị thêm lần nữa, nhưng viện trưởng Chu lại xuất hiện ở đây, cho nên Lâm Dị hẳn là đang trốn ở đâu đó.
Nếu cậu trốn trong hòm lạnh ướp xác thì sẽ rất nguy hiểm, nếu nguồn điện trong hòm lạnh mở, nhiệt độ bên trong đó sẽ vô cùng thấp, khả năng Lâm Dị bị tê cóng rất cao, thậm chí là bất tỉnh nếu ở trong đó quá lâu.
Chỉ là Tần Châu suýt chút nữa đụng phải viện trưởng Chu đi từ bên trong ra, hắn dựa vào sát vách tường rồi đợi viện trưởng Chu rời đi. Nhưng không ngờ rằng, sau khi viện trưởng Chu rời đi cũng không có ý định quay về văn phòng, Tần Châu nhìn thấy trong tay gã cầm một chiếc túi nilon màu đen, sau đó đi đến vườn cỏ, ngồi xổm xuống rồi lục lọi thứ gì đó.
Nếu Tần Châu muốn đến nhà xác thì phải đi qua vườn cỏ. Hắn hít một hơi thật sâu rồi chuồn vọt vào văn phòng trên tầng hai, bước chân sải rộng lên cầu thang rồi tiến thẳng căn phòng đã bị khóa chặt, đá mạnh vào một món đồ thủy tinh bên trong.
Tiếng đổ vỡ lách cách lập tức thu hút sự chú ý của viện trưởng Chu, Tần Châu trốn bên cửa sổ, nhìn thấy vẻ mặt viện trưởng Chu tràn đầy hung ác nhìn về phía mình.
Sau đó gã nhanh chóng lao vào trong tòa nhà, nhanh đến mức tựa như tiếng bước chân dồn dập sau một giây, thoắt cái đã đến cửa phòng, Tần Châu mở cửa sổ ra, trực tiếp nhảy xuống.
“Đệt.”
Lực tiếp xúc quá lớn khiến đôi chân của Tần Châu run rẩy, hắn không để ý tới cơn đau, tiếp tục ép người vào tường, ẩn mình trong bóng tối của điểm mù.
Viện trưởng Chu ngẩng đầu lên, ngó nhìn xung quanh.
Vì không thấy ai nên gã chỉ có thể tức giận đóng cửa sổ lại, đi thu dọn đồ vật bị Tần Châu phá vỡ.
Sau khi giải quyết xong viện trưởng Chu, Tần Châu lập tức muốn đi tìm Lâm Dị. Bất chấp cơn đau đớn mà gắng gượng từng bước, bỗng từ phía nhà xác xuất hiện một bóng người.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng này, Tần Châu thở dài nhẹ nhõm.
Bóng người này thoạt đầu không để ý tới hắn, nhưng hắn vẫn ung dung đi về phía tòa nhà ba tầng, như thể chắc chắn rằng mình sẽ không bị phát hiện.
Tần Châu vừa buồn cười vừa tức giận, hắn đang cố gắng hết sức để giải trừ chướng ngại vật cho người kia, nhưng người này dường như lại chẳng sợ hãi gì thì phải.
“Quả nhiên là có tận ba lá gan mà.” Tần Châu nói.
Có lẽ vì cảm nhận được luồng khí kì lạ tỏa ra từ hắn, cuối cùng Lâm Dị cũng chú ý tới Tần Châu.
Sau đó chạy về phía hắn.
Được giải thích ngắn gọn xong, Lâm Dị chẳng cảm thấy bớt lo được chút nào, ngược lại còn lo lắng hơn: “Bọn họ vẫn chưa tỉnh nữa hả?”
Tần Châu nhận ra có gì đó không đúng, Lâm Dị lo lắng nói: “Đàn anh, quy tắc tử vong là khiến bệnh tình của bệnh nhân trở nặng.”
Tần Châu trầm ngâm một lát: “Trở về trước đã.”
Lúc này, lại là một mùi tanh tưởi của nước biển tỏa ra trong không khí.
Viện trưởng Chu xuất hiện trong tầm nhìn của họ, cầm theo chiếc hộp xuất hiện giống hệt với hai đêm trước, Lâm Dị còn chưa kịp phản ứng, Tần Châu đã đè Lâm Dị ngồi xổm xuống.
Phía sau cửa sổ tầng ba, hiện lên một vài bệnh nhân đang đứng quan sát.
Chỉ cần viện trưởng Chu xuất hiện cùng chiếc hộp, bọn họ sẽ nhìn gã với một ánh mắt ghen tị.
Quy tắc tử vong đã tìm được rồi, Lâm Dị cũng đã biết tại sao trong tờ giấy Tần Châu có ghi không được rời khỏi người bệnh.
Hoán đổi cơ thể là bí mật của bệnh nhân và viện trưởng Chu trong viện điều dưỡng, những người tham gia chỉ là hộ lý trên danh nghĩa mà thôi, thực chất họ là người cung cấp cơ thể mới cho bệnh nhân. Nếu bị hộ lý vạch trần bí mật thì các bệnh nhân sẽ tấn công họ, lưới điện cao áp được giăng xung quanh để nhằm ngăn cản những người tham gia trốn thoát, có thể tưởng tượng được viện trưởng Chu và các bệnh nhân sẽ đối xử với họ như thế nào.
Khi ấy, mới chính là lúc bọn họ bị theo dõi và giam cầm thực sự.
Ở những người bị bỏng diện rộng, da chết sẽ sản sinh ra một loại độc tố. Nhưng Lâm Dị đã tiếp xúc với bệnh nhân 203 trong ba ngày vừa qua và phát hiện bệnh nhân 203 không hề được điều trị phục hồi chức năng, cũng như không uống bất cứ một loại thuốc nào. Bản thân bệnh nhân 203 cũng đang chờ đợi bệnh tình của mình trở nặng hơn, nếu để bệnh nhân biết được bọn họ đã phát hiện ra bí mật của viện điều dưỡng, thì việc bọn họ thực sự bị theo dõi và giam cầm, cũng đồng nghĩa với việc ngồi chờ đợi cái chết.
Đấy là chưa kể trong số họ còn có con quái vật 16-8 đang ẩn náu, sau khi bọn họ hoàn toàn mất thế chủ động, con quái vật 16-8 sẽ dễ dàng dẫn dắt họ vi phạm quy tắc tử vong hơn.
Bệnh nhân có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí hiện tại của hai người, họ chỉ có thể lợi dụng bóng của bãi cỏ và tòa nhà để ẩn nấp.
Sức của Tần Châu rất khỏe, trước đây Lâm Dị đã từng được chứng kiến rồi, mặc dù rất sốt ruột nhưng cậu chỉ có thể để Tần Châu ấn lưng mình xuống, tránh bị những bệnh nhân khác nhìn thấy.
Nhưng bây giờ viện trưởng Chu lại đem chiếc hộp đi vào tòa nhà ba tầng, có nghĩa là tối nay có một bệnh nhân nào đó bệnh tình trở nặng rồi.
Lâm Dị có chút lo lắng, cậu không biết liệu có phải tình trạng của bệnh nhân 203 hay 303 sau khi hít phải ether trở nên nặng hơn hay không.
Cậu không muốn Tần Châu chết, nhưng càng không muốn mình bị giết.
Cậu chỉ vừa có thêm một chút manh mối về cha mẹ mình thôi mà, những lời nói của thầy Chu vẫn còn rõ ràng vang lên trong đầu cậu, Lâm Quyến qua đời ở tuổi 20, còn Viên Viện đã chết cách đây mười năm, hai người họ không sống cùng một thời đại.
Giọng nói Tần Châu vang lên bên tai có chút mơ hồ.
“Không phải chúng ta.” Tần Châu nói: “Là 103, Trương Vân Nham.”
Trong tòa nhà ba tầng, ngoài bệnh nhân 203 và 303 không xuất hiện phía cửa sổ vì hôn mê, còn có bệnh nhân 103.
Bệnh nhân 103 mắc bệnh về tim, đúng thực là nguy cơ trở nặng của căn bệnh này cao hơn so với những bệnh nhân khác. Nhưng lúc này, bệnh nhân 103 không xuất hiện sau cửa sổ, chỉ có Trương Vân Nham đứng đó nhìn viện trưởng Chu một cách sợ hãi và lo lắng.
Lâm Dị không trả lời hắn, Tần Châu đang mải suy nghĩ nên không phát hiện Lâm Dị có gì đó kỳ lạ, hắn đặt một tay lên lưng Lâm Dị, cố gắng hạ người của cậu xuống thấp nhất có thể, để đảm bảo rằng vườn cỏ có thể che được cho cậu.
“Nhóc thiên tài.” Tần Châu nói: “Vì sao Khuất Gia Lương lại chết? Là bởi vì cậu ta rời khỏi phòng. Vậy tại sao lão quản lý chung cư lại biết được điều này chứ? Bởi vì ở đó có gắn camera.”
Lâm Dị vẫn không trả lời.
Tần Châu dán mắt vào cửa sổ phòng 103 nên hắn không để ý tới sự im lặng của Lâm Dị. Tiếp tục: “Nơi này không có camera, vậy viện trưởng Chu biết tình trạng bệnh nhân trở nặng bằng cách nào chứ?”
“Nhóc thiên tài.” Tần Châu quay đầu nhìn Lâm Dị: “Em có nhớ ngày phỏng vấn viện trưởng Chu đã nói gì không?”
“Một khi phát hiện tình trạng bệnh nhân trở nặng, phải báo cáo lại cho tôi ngay lập tức.”
Đây là nguyên văn lời viện trưởng Chu đã nói.
Tần Châu tưởng rằng mình sẽ nghe được câu trả lời của Lâm Dị, quy tắc tử vong là khiến bệnh tình của bệnh nhân trở nặng, nhưng cần có thêm một điều kiện nữa kèm theo: thông báo cho viện trưởng Chu.
Ở giường bệnh mỗi phòng đều có chuông gọi, nhưng hộ lý đã ở cạnh bệnh nhân cả ngày rồi, vậy thì chuông đó là gọi tới ai.
Viện trưởng Chu.
Tần Châu tưởng rằng mình có thể nghe thấy Lâm Dị nói ra đáp án này.
Nhưng hắn lại không nghe được.
Lâm Dị im lặng, Tần Châu cau mày nhìn cậu, lúc này hắn mới nhạy bén nhận ra Lâm Dị có gì đó không ổn, vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Dị và con ngươi sẫm đen trong hốc mắt khiến Tần Câu có cảm giác, cậu không còn là một chú nai con nữa, mà giống vực sâu vô tận.
“Lâm Dị?” Tần Châu nhìn cậu.
Lâm Dị chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghi hoặc và đầy lo lắng của Tần Châu.